Buông điện thoại xuống, Ngôn Thần Ngạo mất bình tĩnh, anh như kẻ điên không thèm bấm chuông mà dùng tay tác động trực tiếp vào vào cánh cửa khiến nó kêu vang lên đinh tai nhức óc.
Nữ giúp việc trong nhà buộc phải đi ra lần nữa, cô gào lên một cách hung dữ: “Cậu định ở đây tới khi nào, tôi đã nói tiểu thư nhà chúng tôi không muốn gặp cậu.”
Thái độ hách dịch của nữ giúp việc khiến Ngôn Thần Ngạo càng thêm phẫn nộ tột cùng, anh mở đoạn video mình vừa nhận được rồi đưa ra trước mặt cho cô ta xem, anh quát lên trong sự giận dữ, khóe mắt ngấn lệ sắp trào ra, giọng khàn đục:
“Các người định giấu tới khi nào hả.
Còn không nói tôi đốt luôn nhà của mấy người.”
Nữ giúp việc tay chân run rẩy dán mắt vào màn hình điện thoại, tay đưa lên miệng sững sờ, gương mặt lập tức biến sắc.
“Nói mau.” Ngôn Thần Ngạo thét lên đầy uy quyền.
Đôi mắt ngập ánh nước khiến tầm nhìn anh trở nên mờ mịt.
Ánh mắt nữ giúp việc chùng xuống, giọng khàn khàn sắp khóc, cô nghẹn lời: “Tiểu thư nhà chúng tôi bị bắt cóc, mất tích hơn một ngày nay rồi, cả nhà đang rối tung lên, cảnh sát cũng đã vào cuộc tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có tung tích gì.”
Nói xong mấy lời này cô đã khóc nức nở vì đau lòng, đoạn video khiến tim cô muốn ngừng đập vì thương cô chủ nhà mình.
Ngôn Thần Ngạo nghe được, nước mắt lập tức tuôn trào, đáy lòng âm thầm oán trách Hoàng Thiên Phong đã không nói cho anh biết.
Anh mang theo nỗi xót xa chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hoàng thì trong nhà vọng ra tiếng của một người phụ nữ trung niên đó là Dì Trương: “Tìm thấy tiểu thư rồi, Lâm Di được cứu rồi.”
Giọng Dì vừa đủ lớn làm Ngôn Thần Ngạo như điện giật, anh quay đầu xong thẳng vào nhà, Dì đang cầm điện thoại chưa kịp nói thêm lời đã bị Ngôn Thần Ngạo hung hăng chất vấn:
“Lâm Di hiện giờ ra sao rồi nói con biết đi có được không?”
Dì Trương cau mày khó chịu vì bị ngắt lời, bà bỏ điện thoại xuống rồi từ từ đánh giá chàng trai trẻ trước mắt mình, đầu tóc bù xù, quần áo lôi thôi, gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi, đôi mắt hơi đỏ hình như vừa mới khóc, bà nghe Thiên Phong nói chồng Lâm Di là một người phong độ chững chạc, giàu có thành đạt là tổng giám đốc của tập đoàn lớn, bà còn thấy Ngôn Thần Ngạo mấy lần qua sách báo, không nghĩ tới hôm nay vì Lâm Di mà mất hình tượng như thế này.
Thấy vẻ mặt trông chờ, nước mắt trực trào rơi của Ngôn Thần Ngạo bà lại không nỡ giấu giếm dù trước đó bà được Thiên Phong căn dặn không được tiết lộ bất kì điều gì cho người của nhà họ Ngôn biết chuyện của Lâm Di, bà thở dài:
“Lâm Di được cảnh sát cứu rồi, đang trên đường đến bệnh viện quốc tế Jes, bị thương nặng lắm...” Không để bà nói hết câu Ngôn Thần Ngạo đã vọt nhanh ra cửa lái xe rời khỏi.
“Ba, mẹ đến bệnh viện quốc tế Jes nhanh đi, Lâm Di bị thương nặng lắm.”
Ngôn Thần Ngạo gọi điện thoại cho ba mẹ mình trong tình trạng khẩn trương, xe còn đang chạy rất nhanh trên đường cao tốc.
Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn còn có Uyển Nhu đứng ngồi không yên khi nhận được điện thoại của con trai, cả ba vội vã lên đường đến bệnh viện dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hôm qua Lâm Huệ Mẫn cũng bị cuộc điện thoại của Ngôn Thần Ngạo dọa cho sợ hãi, cả đêm không ngủ được vì bất an về một điều gì đó, cứ tưởng mình lo lắng quá độ đâm ra hơi nhạy cảm, ai ngờ đâu linh cảm của bà là thật: “Con dâu đáng thương của mẹ, đừng có xảy ra chuyện gì hết.” Lâm Huệ Mẫn ứa nước mắt đáy lòng cầu nguyện Lâm Di được tai qua nạn khỏi.
Khi ba mẹ và em gái tới nơi, họ hỏi tới tấp như đang chất vấn tù nhân nhưng Ngôn Thần Ngạo không nói được gì rành mạch cả mà chỉ dựa lưng vào tường gục đầu xuống, nước mắt thầm lặng rơi.
Lâm Di đang trên đường trở về, công tác cấp cứu ở bệnh viện đều đang được chuẩn bị kĩ càng nên xung quanh náo loạn nháo nhào cả lên, băng ca bác sĩ y tá đều ra đứng ngoài sảnh bệnh viện cả rồi, bên trong phòng cấp cứu có một ê kíp trực sẵn.
Ngôn Cương chứng kiến mọi thứ không khỏi rùng mình, Lâm Di bị thương rất nặng nên bệnh viện mới nháo cả lên như thế, ông nhìn thằng con mình mà lòng quặn lên đau xót: “Yêu thật rồi chứ gì, lần này con tự giải quyết rồi, ba mẹ không giúp được gì.”
Một lúc sau, tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi ngoài đường rồi rẽ vào khu đại sảnh của bệnh viện.
Hoàng Thiên Phong tính toán kĩ lưỡng, sợ Lâm Di bi thương nên anh đã gọi xe cứu thương đi theo từ trước đó.
Ai nấy căng thẳng khi xe cứu thương từ từ dừng lại, Lâm Di đưa ra ngoài trong tình trạng trên ngực cấm một con dao, cả người dính đầy máu, Ngôn Thần Ngạo chạy vọt ra đằng trước kịp nhìn băng ca vụt qua người anh, nhìn gương mặt sưng to bằm tím đang nhắm nghiền mắt của Lâm Di mà cõi lòng anh quặn lên đau đớn như đứt từng đoạn ruột.
Lâm Huệ Mẫn và cả nhà họ Ngôn đều sững sờ vẻ mặt ai nấy đều xót xa.
Tất cả mọi người kéo nhau đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Không gian trầm mặc im