Trên đường trở về nhà, Ngôn Thần Ngạo đã phần nào tỉnh táo hơn lúc còn ở bệnh viện.
Sau khi kể rõ đầu đuôi cơ sự đêm hôm đó cho cha mẹ và em gái nghe.
Anh rủ mắt buồn bã ngậm ngùi nói thêm:
“Hoàng Thiên Phong vì muốn Lâm Di cắt đứt với nhà mình mới không nói cho con biết cô ấy bị bắt cóc, cho tới khi con nhận được mấy bức ảnh với đoạn video này.”
Ngôn Thần Ngạo lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa trước mặt cho ba mẹ mình xem, họ ngỡ ngàng biểu cảm lo lắng, Ngôn Cương cất giọng bất an: “Vậy là có người đang nhắm vào chúng ta.
Ai mới được chứ.”
Uyển Nhu đăm chiêu một lúc sau đó cất giọng:
“Ba mẹ thử nghĩ xem nếu Lâm Di chết ai được lợi nhiều nhất, còn nếu Lâm Di sống thì sao.” Cô nàng tỏ ra là một người am hiểu tường tận, suy đoán như thần, Uyển Nhu nhìn ba mẹ mình lại nói: "Trên đời này ngoài Trần Linh Linh ra thì còn ai nữa.”
“Nhưng mà cô ta còn nằm viện mà.” Lâm Huệ Mẫn cảm thấy khó hiểu bèn lên tiếng.
“Cô ta nằm đó, nhưng kẻ chống lưng cho cô ta thì vẫn còn nhởn nhơ ở ngoài.”
Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn gật gù tỏ vẻ đồng tình trước những lời con gái nói, ông bà vội nhìn sang thằng con trai thử xem nó nhìn nhận vấn đề này như thế nào.
Nhưng biểu cảm dửng dưng sau đó của Ngôn Thần Ngạo làm ông bà thất vọng.
“Đừng nhìn con như thế.
Con lúc nào cũng làm việc dựa theo chứng cứ.”
Ngôn Thần Ngạo lườm Uyển Nhu rồi bất ngờ cất giọng nghiêm khắc.
Uyển Nhu ấm ức, nhăn mặt, giọng điệu cau có đáp trả: “Em sẽ không nói gì cho tới khi Trần Linh Linh tỉnh lại, lúc đó em sẽ đích thân lột bộ mặt thật của cô ta.”
“Còn ba thì thấy không chỉ có mỗi mình Trần Linh Linh là đáng nghi, còn có Trịnh Vỹ Tuấn thậm chí một thế lực khác đang nhắm vào chúng ta.”
Uyển Nhu thở dài, mắt nhìn anh trai mình nói:
“Chỉ nhắm vào những người thân bên cạnh ảnh thôi, không phải Trần Linh Linh thì còn ai nữa.” Uyển Nhu lại tiếp tục đăm chiêu, một lúc sau cô lại nói thêm một câu khiến ai nấy đều bất an: “Còn nhớ vụ tai nạn lần trước, con mà không nhảy khỏi xe kịp là chết lần đó rồi.
Mạng con cũng lớn chứ bộ.
Với lại đó chưa chắc là tai nạn ngoài ý muốn đâu.”
Uyển Nhu vừa dứt câu là cả ba người nhìn nhau lo lắng, chỉ một cuộc trò chuyện ngắn thôi mà biểu cảm ai nấy đều hoang mang.
Trở về nhà, Ngôn Thần Ngạo tranh thủ ngủ bù mấy tiếng, đến tối lại trở vào bệnh viện với Lâm Di.
Hoàng Thiên Phong không cho anh vào vì sợ khi Lâm Di tỉnh lại nhìn thấy người thương cảm động, xúc động rồi lại không nỡ rời xa.
Bị làm khó đủ đường, Ngôn Thần Ngạo không nản chí ngồi ngoài hành lang phòng bệnh ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Cuối cùng Lâm Di cũng tỉnh dậy sau một đêm mê man trên giường, cái cô nhìn thấy đầu tiên không phải chồng mà là anh trai nằm ngay giường bên cạnh, Lâm Di rủ mắt mất mát, ngậm ngùi nhớ ra hợp đồng hôn nhân đã hết hạn, cả hai cũng không còn trách nhiệm gì với nhau nữa.
Lâm Di thử nhúc nhích thân người một chút thôi là nó lại ê ẩm, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau nhức kinh khủng, cô nhìn anh trai mình giọng thều thào:
“Anh....!Anh...”
Nghe tiếng gọi Hoàng Thiên Phong ngóc đầu dậy, thấy gương mặt Lâm Di xanh xao, ánh mắt vô thần đang nhìn mình, anh bước xuống giường tiến lại gần hơn, giọng ân cần:
“Em tỉnh rồi à.
Muốn ăn gì không?”
“Anh rót em ly nước, em khô họng quá.”
Hoàng Thiên Phong nhanh chóng đi rót nước, anh đỡ Lâm Di ngồi dậy, sau khi uống xong cô nhìn anh trai mình nước mắt hoen bờ mi, giọng khàn đi: “Em còn tưởng mình chết rồi chứ.
Hoá ra mạng em cũng lớn thật.”
Hoàng Thiên Phong xoa đầu em gái cưng chiều: “Lưỡi còn đau không mà nói chuyện.
Nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi.”
Lâm Di nhìn anh trai cảm kích, mắt ngấn lệ: “Hơi đau, nhưng còn nói chuyện được.”
“Anh đi lấy cháo cho em ăn.”
“Anh à...!Chuẩn bị cho em một tờ giấy ly hôn...!Mời người lớn hai bên đứng ra làm chứng giúp em.”
Hoàng Thiên Phong sững sờ trước lời nói của em, mới hôm qua thôi anh còn suy nghĩ cả đêm phải nói làm sao để thuyết phục Lâm Di ly hôn, vậy mà hôm nay cô nàng tỏ thái độ dứt khoát lạnh lùng thế này rồi.
“Anh sẽ giúp em.” Anh nhìn em gái tươi cười rồi bước vội ra cửa.
Vừa bước ra, thấy Ngôn Thần Ngạo nằm dài trên băng ghế đá ngủ, Hoàng Thiên Phong không kiêng nể gì đưa tay lay mạnh.
Anh giật mình ngồi bật dậy, còn chưa tỉnh táo đã bị Hoàng Thiên Phong quát vào mặt: “Cậu về gọi ba mẹ tới đây, em gái tôi có chuyện cần tuyên bố.”
Nói xong, trong khi Ngôn Thần Ngạo còn đang khó hiểu thì Hoàng Thiên Phong đã vội bước đi.
Khoảng mấy giây sau Ngôn Thần Ngạo mới sực nhớ đến Lâm Di, nhân lúc Hoàng Thiên Phong đi vắng anh vội vã chạy vào phòng bệnh.
Chân anh sững lại khi thấy cô gái ngồi trên giường, đưa mắt nhìn xa xăm vô định ngoài cửa sổ, bước chân Ngôn Thần Ngạo nhẹ nhàng tiến lại gần cô.
Lâm Di mãi thả hồn theo những tia nắng ban mai rực rỡ ngoài kia mà không hay biết Ngôn Thần Ngạo đã ngồi xuống bên cạnh mình, cho tới khi anh áp bàn tay mình lên bàn tay cô, Lâm Di mới giật mình quay đầu lại.
Đối mặt với kẻ sắp trở thành người dưng nước lã với mình, Lâm Di chỉ còn cách tuyệt tình mới có thể khiến trái tim thôi tổn thương nhiều hơn.
Cô nhìn anh cất giọng:
“Anh tới đây làm gì.
Anh lấy tư cách gì mà tới.”
Trên gương mặt tiều tụy có phần lạnh lùng hơn ngày thường bất ngờ cất giọng xa cách khiến Ngôn Thần Ngạo dè dặt bàn tay đang để lên tay cô đau lòng rút lại.
Ngôn Thần Ngạo nhìn sao cũng chẳng thấy một chút ôn nhu tình cảm nào từ người con gái mà vài ngày trước còn cùng anh nói cười hạnh phúc.
Ngôn Thần Ngạo chợt thấy áp lực.
Anh hít một hơi thật sâu thở ra nhẹ nhõm, nói rằng:
“Anh xin lỗi.
Nếu đêm đó anh không nổi nóng thì em sẽ không ngồi đây...”
“Đủ rồi.
Tôi không trách móc gì anh cả, do tính cách tôi bốc đồng ương bướng nên mới ra cớ sự, không liên quan gì đến anh.”
Ngôn Thần Ngạo sững sờ, đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng khi Lâm Di bất ngờ cắt ngang lời anh đang nói.
Cái cảm giác bất lực này làm anh khó chịu vô cùng.
Lâm Di nhăn mặt tỏ ra đau đớn khi giọng mình hơi lớn tiếng làm lưỡi nhói lên, cô trầm giọng: “Anh gọi ba mẹ tới đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Sau câu nói dứt khoát của cô là Ngôn Thần Ngạo đứng dậy đi ra cửa.
Một lúc sau đó người lớn hai bên gia đình đều có mặt.
Ngay lúc này, đơn xin ly hôn được Hoàng Thiên Phong đem đến dễ trước mặt Lâm Di.
Cô cầm bút lên không nhìn Ngôn Thần Ngạo lấy một cái dứt khoát kí vào, xong cô lại cầm lên đưa ra trước mặt anh rồi bất ngờ cất giọng lạnh lùng:
“Tới lượt anh.”
Ngôn Thần Ngạo đưa tay đón lấy, mắt nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang do dự như muốn níu kéo tờ giấy lại, anh cười nhạt trong đau khổ rồi dứt khoát nắm chặt lấy nó, lúc này Lâm Di mới thật sự buông tay.
Lâm Huệ Mẫn đau lòng khôn xiết khi nhìn thấy cảnh tượng chia tay như thế này.
Ngôn Cương cũng buồn nhưng không biểu hiện ra ngoài như vợ.
Lâm Huệ Mẫn nhìn Lâm Di cất giọng khẩn cầu: “Lâm Di! có thể không ly hôn được không con.”
“Mẹ muốn anh ấy phải sống trong khó