Cao Bá Thắng biết Trần Linh Linh bị bắt, sợ cô ta sẽ khai ra mình nên tìm cách diệt khẩu Trần Linh Linh nhưng không được, cô ta được cảnh sát canh giữ ngày đêm, cơ hội để người của hắn trà trộn vào là gần bằng 0, Cao Tĩnh đã về hưu, chức vụ cục trưởng cục điều tra do người khác nắm quyền nên rất khó để có thể thay đổi cục diện như mấy năm trước.
Biết trước Cao Bá Thắng sẽ xuất cảnh trốn đi nước ngoài, cảnh sát điều tra xin lệnh cấp trên cấm rời khỏi nơi cư trú vì hắn ta đang bị điều tra về tội giết người, hối lộ, tham ô, rửa tiền, còn ba hắn Cao Tĩnh cũng nằm trong diện tình nghi nên cũng bị cấm xuất cảnh trong thời gian này.
Cao Tĩnh tìm mọi cách hối lộ khắp nơi, nhưng đâu phải ai cũng như ông ta vì tiền mà bất chấp lương tâm.
Một tháng sau.
Trong một tháng đó Lâm Di lúc nào cũng ở cạnh anh 24/24, cô ăn uống thất thường, giấc ngủ chập chờn vì lo chăm sóc anh.
Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn cũng thường xuyên lui tới với con trai, ông bà còn chuyện công ty phải lo cũng không thể nào cứ ở miết ở bệnh viện được, Thế Thanh, Du Nguyệt, Bạch Linh cùng mọi người vẫn thường xuyên lui tới an ủi bầu bạn cùng cô.
Cho tới gần chiều, Ngôn Thần Ngạo bất ngờ cử động ngón tay Lâm Di chạy đi gọi bác sĩ ngay:
Bác sĩ vừa tới, cô nàng rối rít:
“Hồi nãy anh ấy mới cử động ngón tay.
Có phải anh ấy sắp tỉnh rồi không bác sĩ?”
Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ gật đầu nói:
“Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại, khi nào cậu ấy tỉnh lại thì thông báo với tôi.”
Câu trả lời của bác sĩ tiếp thêm động lực cho Lâm Di, cô hy vọng Ngôn Thần Ngạo sẽ không sao, sẽ trở lại khỏe mạnh như trước đây.
Đến 8 giờ tối thì Ngôn Thần Ngạo tỉnh lại, Lâm Di chạy đi gọi bác sĩ, sau đó thì gọi cho ba mẹ và mọi người đến, ai nấy cũng đều vui mừng dẫu biết tận sâu trong lòng vẫn còn lo lắng cho anh rất nhiều vì viên đạn vẫn còn nằm trong đầu chưa được lấy ra.
Ngôn Thần Ngạo mở mắt ra, dáo dác nhìn quanh, ánh mắt ươn ướt miệng ú ớ gì đó mà không nói được.
“Con muốn nói gì thì từ từ nói, đừng gấp.” Lâm Huệ Mẫn lo lắng cất giọng ân cần.
“Lâm Di đâu rồi?” Không thấy Lâm Di anh có một cảm giác mất mát, mi mắt rủ xuống cất giọng buồn bã, sau một hồi cố gắng anh mới có thể nói ra mấy tiếng rành mạch.
“Dây chuyền của con đâu rồi mẹ, mẹ có thấy của con đâu không?”
Ngôn Thần Ngạo trở nên luống cuống, Lâm Huệ Mẫn vội vã lấy trong túi áo ra cái hộp nhỏ trao cho con trai bà nói: “Mấy ngày trước cô y tá đưa cho mẹ.”
“Lâm Di đâu rồi? Cô ấy không ở đây hay sao?”
Lúc này Thế Thanh đứng cạnh buột miệng lên tiếng:
“Vợ cậu lúc chạy đi gọi bác sĩ thì không thấy vào nữa, đang đứng ở ngoài cửa khóc nức nở kia kìa, chắc là sợ cậu thấy.
Cả tháng nay cô ấy thức suốt đêm canh chừng cậu, ngày nào cũng thấy khóc sưng cả mắt.”
Thế Thanh vừa dứt câu, con tim của Ngôn Thần Ngạo bất giác nhói lên, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lúc này không gian đột nhiên im bặt mọi người đưa mắt nhìn theo, quả thật tiếng khóc nức nở khe khẽ của Lâm Di nghe thê lương làm sao.
“Em không vào là anh sẽ đi ra bế em vào vào đấy? Em là động lực để anh sống tiếp mà.” Trước mặt nhiều người Ngôn Thần Ngạo không ngại cất lên tiếng lòng của mình.
Chất giọng khàn khàn nặng nhọc của anh vừa dứt, Lâm Di mới chịu đi vào, cô liên tục lau nước mắt.
Ngôn Thần Ngạo nhìn thấy gương mặt hốc hác của vợ nước mắt lập tức trào ra anh kịp lau đi thật nhanh, khi Lâm Di đứng gần anh trong gang tấc cả hai ôm chầm lấy nhau.
Ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng bùi ngùi xúc động.
Một lúc sau đó.
“Được rồi! Bây giờ vào vấn đề luôn.” Vị bác sĩ dần mất kiên nhẫn bất ngờ nói ra.
Lúc này cả hai mới chịu rời khỏi vòng tay của đối phương.
Bác sĩ nghiêm túc nhìn Ngôn Thần Ngạo, ông nói:
“Cậu phải thật bình tĩnh nghe tôi nói.”
Mọi người ai nấy đều lo lắng, nín thở nghe bác sĩ nói, Ngôn Thần Ngạo bề ngoài cố tỏ ra bình thản nhưng trong thâm tâm cảm nhận được điều bác sĩ sắp nói đây rất là nghiêm trọng, bị bắn vào đầu mà không chết đã là một kì tích rồi, nếu để lại di chứng sau này anh cũng sẽ sẵn sàng chấp nhận.
Vị bác sĩ nhìn một lượt từng người thở dài nói ra: “Viên đạn ở trong đầu cậu chưa được gắp ra, hiện nó đang nằm ở