- Tịnh Kỳ, Cô điên rồi!
Tư Hàn cầm lấy bàn tay cô hằn học nói từng chữ.
- Đừng tưởng là em không biết anh lấy cô ta ra làm cái cớ.
Tình Kỳ rướn người, ghé vào gần bên tai anh thì thầm.
- Là cô cố tình thăm dò tôi?
Hơi thở của anh phả nhè nhẹ lên má cô, mùi vị của rượu khiến cô muốn tiếp tục lặp lại động tác chiếm hữu vừa rồi, cô nuốt nước miếng than thầm, Tịnh Kỳ, đành phải nhẫn nhịn vậy!
- Em không nghĩ đến là anh lại thừa nhận.
Ban đầu chỉ muốn làm cô ta nghe được lời chối bỏ từ Tư Hàn, ngờ đâu anh lại đi ngược chiều, khiến cô phải vội vàng đem anh vạch rõ ranh giới với Cẩm Tuyết, còn bản thân mình thì muốn độc quyền chiếm lấy người đàn ông này.
- Vậy nên cô đang giúp tôi sao?
Anh cau mày khó chịu.
- Lẽ nào anh muốn cô ta tin điều đó là thật, như thế là một tội ác đấy Tư Hàn.
Tình Kỳ đùa cợt trêu chọc anh.
- Cảm ơn ý tốt của cô, tôi xin từ chối.
- Nếu cảm thấy bản thân vừa rồi chịu thiệt, anh có thể lợi dụng lại em.
Cô đưa đôi môi ra phía trước chờ đợi, vẻ mặt yêu nghiệt như đang đùa giỡn anh.
Tư Hàn hơi nghiêng đầu né tránh, bàn tay đưa lên trán đẩy mặt cô về phía sau.
Bao nhiêu dự án khó anh cũng đều có thể hoàn thành, gặp đám người mưu mô, thủ đoạn cũng không phải là đối thủ của anh. Vậy mà sao chỉ có con bé vô liêm sỉ này, anh lại không có cách nào giải quyết được.
Là anh không thể hay là không nỡ đây!
Tư Hàn ngẩng cao đầu nhìn vào Cẩm Tuyết, ngữ khí trầm ổn như chưa hề xảy ra điều gì.
- Cẩm Tuyết, chuyện này tôi sẽ giải thích sau.
Tô Cẩm tuyết ngượng ngùng nhìn Tư Hàn, bản thân cô cũng không dám tin vào điều mình vừa nghe.
Từ lúc ba người bọn họ bắt đầu quen biết nhau, cô cũng đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp gỡ, nhưng bản thân cô biết để chạm tới trái tim Tư Hàn cô còn phải cần rất nhiều thời gian.
Dù không biết lời thừa nhận của Tư Hàn là thật lòng hay rối trá, nhưng nó đủ khiến cô cảm thấy tấm chân tình của mình dường như đã được anh thấu hiểu.
Tịnh Kỳ nhìn Cẩm Tuyết, vành môi anh đào uốn cong lên, âm thanh phát ra với ý tứ mỉa mai.
- Chị Cẩm Tuyết, không phải là chị đang nghĩ điều mình nghe thấy là thật đấy chứ?
- Đương nhiên là tôi....
Tô Cẩm Tuyết trong lòng tràn đầy tức giận mà thầm mắng Tịnh Kỳ, cô biết rõ bản thân bị Tịnh Kỳ đẩy vào tình thế khó xử, cô thừa nhận thì khác gì vứt bỏ đi danh dự và lòng tự tôn.
...Thực sự thì tôi không biết hai người đang nói tới ai và về vấn đề gì, đây là chuyện cá nhân của Hàn Tổng tôi xin phép không can dự ..
Cẩm Tuyết trở về dáng vẻ tự tin, sau khi bình tĩnh trả lời Tịnh Kỳ liền mĩm cười nhìn về phía Tư Hàn
- ...và Ngài cũng không cần phải giải thích với Cẩm Tuyết.
Cô nhìn Cẩm Tuyết với gương mặt đang nở rộ niềm hạnh phúc kia, đáy mắt ánh lên tia đố kị, cô ta là cái thá gì mà được Tư Hàn ưu ái như vậy.
- Tịnh Kỳ đủ rồi.
Tư Hàn nhìn cô nạt nộ, không