Lâm Mỹ giương to đôi mắt, ngỡ ngàng nhìn lên khuôn mặt mỹ lệ của Tịnh Kỳ với vẻ lo sợ.
- Không có..., tất cả tôi đều đã nói hết cho cô rồi.
Tịnh Kỳ khó chịu, đem chiếc laptop xoay ra trước mặt Lâm Mỹ.
- Video này là thế nào?
Vừa vứt lời, một giọng nói trong trẻo, tươi vui vang lên.
"Xin chào, tôi là Tiểu Miên, sinh viên năm nhất khoa luật..., xin chào, tôi là Tiểu Miên sinh viên...."
Đáy mắt Tịnh Kỳ lộ lên vẻ bi ai, đau đớn.
- Lâm Mỹ, nếu tôi từ bỏ sẽ chẳng ai cứu nổi cô đâu!
Đột nhiên Lâm Mỹ quỳ xụp xuống, hai tay chắp trước ngực mà liên tục xoa xoa.y
- Tịnh Kỳ tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, lẽ ra tôi không nên nghe theo bọn bọn họ làm thế...? Cô hãy tha lỗi cho tôi, xin hãy tha lỗi cho tôi..., thật sự tôi sai rồi...
- Là ai đã gửi nó cho cô?
- Tôi không biết, sau khi tôi trở về tài khoản nạc danh đó lại tiếp tục gửi đến những thứ này, lúc đầu tôi đã tưởng chính là cô...,Tịnh Kỳ, tôi thật sự sắp phát điên lên mất.
Lâm Mỹ ngồi xụp xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy đầu, cảm giác dường như mệt mỏi đến bất lực.
- Trước đó đã gửi rồi sao?
Tịnh Kỳ chau mày lời nói mang vẻ ngờ vực. Lâm Mỹ thấy cô hỏi liền trả lời một cách vô thức.
- Là chiều qua, sau khi giờ học vừa kết thúc!
- Triệu Tịnh Kỳ, tôi thật sự không biết Tiểu Miên lại tìm tới cái chết như vậy, tất cả là do Lưu Thiên Uyển và Vương Tuấn Hào. Hắn ta đã đe doạ tôi, nếu như tôi không giúp hắn làm chuyện đó với Tiểu Miên, hắn sẽ tung những bức ảnh thân mật của chúng tôi lên mạng.
Tịnh Kỳ nắm chặt lấy bàn tay, dùng ánh mắt đầy sự khinh bỉ nhìn Lâm Mỹ.
"Thật ghê tởm"
Lâm Mỹ im lặng không nói, chỉ dùng nước mắt mà khóc lóc liên hồi, Tịnh Kỳ vội hỏi thêm vài câu rồi cùng viên cảnh sát bước ra phía bên ngoài phòng giam.
- Cô bé, có manh mối gì mới không?
Viên cảnh sát trẻ tên Tiêu Chiến đi ngay bên cạnh Tịnh Kỳ, vừa đỡ lấy tập hồ sơ trên tay cô, vừa lẽo đẽo theo phía sau lưng.
"Ban đầu Lưu Thiên Uyển đã gửi hình ảnh Tiêu miên vào máy của Lâm Mỹ, khiến cho tinh thần cô ta trở lên bất ổn trước mặt mọi người, sau đó lấy lí do xuống phòng y tế rất có thể mục đích là lấy đi thuốc ngủ ketemaxt, cũng là để Lâm Mỹ phải sử dụng xe của mình để ra ngoài.
Tại nơi họ dùng bữa, bằng cách nào đó Lưu Thiên Uyển đã chuốc thuốc ngủ cho Lâm Mỹ, vậy nên khi vừa ra đến bên ngoài Lâm Mỹ đã chủ động nhờ Lưu Thiên Uyển lái xe hộ mình.
khi bọn họ ra về là 19 giờ 30 phút, từ nhà hàng về đến khu căn hộ của Lâm Mỹ vừa vặn tròn 30 phút, nên sau khi Lưu Thiên Uyển gọi Lâm Mỹ dậy, khi ấy Lâm Mỹ nhìn vào điện thoại thấy đồng hồ hiển thị 20 giờ liền cho rằng thời gian khi ấy hoàn toàn trùng khớp"
- Khoan đã! Nói vậy là thời gian đã sai lệch sao?
Tịnh Kỳ vừa dảo bước trên hành lang, dùng giọng điệu vô cùng tự tin phán đoán.
- Chuẩn xác!
- Khi Lâm Mỹ về đến nhà khi ấy không phải là 20 giờ mà đã là 21 giờ.
- Không thể nào!
Tiêu Chiến kêu lên đầy kinh ngạc.
- Sau khi Lâm Mỹ đã ngủ mê, cô ta liền dùng máy của Lâm Mỹ gọi cho Vương Tuấn Hào, vậy lên thời điểm