Tịnh Kỳ trở về Mạc gia cũng đã hơn 8 giờ tối, khi vào gara trông thấy dàn xe của Mạc Tư Hàn đã đậu ngay ngắn không thiếu chiếc nào, liền cảm thấy có chút ấm áp bởi chưa khi nào anh lại về sớm như thế này.
Sau khi vào bên trong dinh thự, vị quản gia ngoài 50 tuổi Lâm Phúc, người làm việc lâu năm nhất ở Mạc gia đã đứng trước cổng chờ cô. Con người Lâm Phúc làm việc cẩn trọng, suy tính chu đáo, là người kề cạnh thân tín của Mạc Tư Đồ nên hầu như mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do ông sắp xếp. Lâm Phúc đối với Tịnh Kỳ cũng rất là quý mến, luôn quan tâm chăm sóc cô như anh em họ Mạc. Trông thấy cô bước vào ông đã cẩn trọng bê tới cho cô một ly nước ấm, ôn nhu hỏi:
- Tiểu thư đã ăn tối chưa? Tôi cho nhà bếp mang đồ ăn lên phòng cho cô nhé?
Tịnh Kỳ đón lấy ly nước tu cạn trong một hơi dài, cả buổi chiều cùng Tiêu Chiến bôn ba khắp nơi lại chỉ được ăn vội chiếc bánh mì nên giờ cảm thấy vừa đói vừa khát, nghe Lâm Phúc nói liền cảm thấy chiếc bụng đã bắt đầu biểu tình.
- hưm... hà...Bác Lâm..30 phút nữa hãy bảo người mang lên cho cháu chút đồ ăn nhẹ.
Tịnh Kỳ đầu lắc qua lắc lại, đưa chiếc cốc đặt vào tay Lâm Phúc, mĩm cười trìu mến rồi nhanh chân chạy lên trên phòng.
Mạc Tư Hàn đứng sau cửa sổ tầng trên, cứ 5 phút lại ra ngóng 1 lần, lúc thấy xe cô về đến cổng liền mạnh tay kéo luôn rèm cửa lại.
Tâm trạng từ chiều đến giờ với Mạc Tư Hàn mà nói chẳng dễ chịu chút nào, nói đúng hơn là rất tệ. Vì để đưa cô đi mà Mạc Tư Hàn đã quyết định nghỉ làm, dẹp hết lòng tự trọng để mở lời, vậy mà cô ngang nhiên từ chối không một giây suy nghĩ.
"Triệu Tịnh Kỳ cô ta dám từ chối mình, cô ta lấy quyền gì mà dám từ chối thẳng thừng như vậy..."
"Triệu Tịnh Kỳ trong suốt 10 năm qua, đây là lần đầu tôi phải hạ mình đưa cô đi, vậy mà cô lại dám từ chối sao?"
"Lí do là gì?"
"Cô ta không thích đi cùng mình sao?"
"Hay mình không còn hấp dẫn với con bé đó nữa"
Vừa suy nghĩ Mạc Tư Hàn đã chạy vội lại đứng trước gương, ngắm qua ngắm lại.
"Không thể nào!"
"Cô ta còn không xứng"
"Đúng vậy... cô ta mới không xứng đi cùng mình"
"Vậy cuối cùng lí do là gì?"
"Mạc Tư Hàn, từ bao giờ mày lại quan tâm tới suy nghĩ của con bé đó như vậy"
"Dẹp hết đi!"
Mạc Tư Hàn cau có leo lên giường trùm kín chăn với tâm trạng vô cùng khó chịu. Được 30 giây sau đã thấy tấm chăn bay xuống dưới sàn, bóng dáng cao lớn lồm cồm ngồi dậy, một mạch đi thẳng sang phòng của Tịnh Kỳ.
Lúc này Tịnh Kỳ vừa tắm xong trên người vẫn còn choàng áo tắm, cô đang loay hoay lau mái tóc còn ướt trước gương, vừa định cầm máy sấy lên thì Mạc Tư Hàn đã đạp cửa phòng vẻ mặt đầy sát khí, hầm hầm bước vào.
- Tại sao không muốn tôi đưa đi?
- Hả?
Tịnh Kỳ ngơ ngác chưa kịp hiểu tại sao Mạc Tư Hàn lại lao vào phòng mình, thì đã nghe anh hỏi một câu chẳng hề liên quan, nên nhất thời chưa kịp suy nghĩ, vẻ mặt ngệt ra đầy rối bối.
- À..., Là vì..., chiều nay em đi rất nhiều nơi, lại về muộn nên là... không muốn làm phí thời gian vàng bạc của anh.
- Rất tốt! Chiều nay tôi cũng có việc quan trọng, may là chưa đi cùng cô, để lần sau....
- E sẽ không từ chối!
"Ban nãy quản gia Lâm đã cấp báo, nguyên buổi chiều nay Mạc Tư Hàn còn không hề ra ngoài, thật chẳng biết nói dối chút nào?"
"Không nghĩ đến vì lời từ chối của mình lại đả kích đến lòng tự trọng của Mạc Tư Hàn như vậy, con người gì mà đến tư tưởng cũng tràn ngập sự kiêu ngạo"
Tịnh Kỳ mĩm cười nhìn gương mặt đang