Dinh thự Mạc gia.
- Thưa ngài, mọi việc đã thu xếp ổn thoả.
Giọng vị quản gia đứng từ bên ngoài cửa vọng vào. Mạc Tư Đồ bên trong phòng, lưng tựa vào chiếc ghế bành hướng ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy vậy, tâm trạng cơ hồ có vẻ thoải mái liền nhớ lại chuyện xảy ra vào bữa tiệc một tuần trước đó.
***
Một cô bé nhỏ nhắn, ánh mắt cương nghị, cam đảm chạy đến chổ ông
- CHÁU MUỐN CÙNG NGÀI GIAO DỊCH.
- À! Cháu là nhị tiểu thư của Triệu gia.
Mạc Tư Đồ nhìn cô cười.
- Cháu là Tịnh Kỳ.
- Vậy Tịnh Kỳ, cháu muốn cùng ta giao dịch gì nào.
Mạc Tư Đồ vừa nói vừa đưa tay mở chiếc khuy ở cổ tay áo.
- Ngài nhìn thấy rõ, vừa rồi cháu đã cứu con trai một mạng.
Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Mạc Tư Đồ không chút e ngại.
Tay Mạc Tư Đồ dừng lại ở chiếc khuy áo, 1 giây sau liền tiếp tục thao tác.
- Vậy điều kiện của cháu là gì?
- Cháu muốn ở lại Mạc gia, làm bất cứ công việc gì cũng được, chỉ cần Ngài cho cháu ở đây.
Tịnh Kỳ vừa nói, bàn tay theo đó cũng hướng về phía trước. Đột nhiên mặt Mạc Tư Đồ cứng lại, tròng mắt mở to hoảng hốt lao tới cầm bàn tay vừa đưa lên của Tịnh Kỳ.
- Cháu bị thương rồi, tại sao không nói với ta sớm? vào đây nhanh lên, ta cho người xử lí vết thương.
- Không sao đâu ạ! Chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Tịnh Kỳ thấy hành động của Mạc Tư Đồ liền cho rằng ông có chút thái quá.
- Song Tử Bách hay còn gọi là SBtoxin là dạng tinh thể hoà tan, nó có thể pha vào nước tắm dùng để giết người. Khi bị trúng độc nó sẽ từ từ phá huỷ niêm mạc đến tất cả nội tạng, huyết áp sẽ chậm lại, mạnh đập giảm bớt, dần dần khiến cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê, hô hấp suy kiệt dẫn đến tử vong trong vòng 24 giờ, vậy cháu còn cảm thấy là không sao?
Mạc Tư Đồ cau mày giải thích.
kỳ thực nhìn kĩ lại, bát súp khi đó không hề nóng đến mức có thể gây bỏng, nhưng chổ bị nước bắn phải đã bắt đầu nổi bọt ti li và chuyển dần sang màu tím, nếu để lâu sẽ khiến phần vết thương đó bị hoại tử, có thể thấy lượng thuốc cho vào chén súp quả không ít.
- Cháu không nghĩ tới..., nếu Mạc Tư Hàn dùng phải chén súp đó, thì hậu quả sẽ như thế nào.
Mạc Tư Đồ thở dài.
- Giờ ta đứng đây lo cho cháu, cháu lại ở đó nghĩ đến thằng con ta.
Mạc Tư Đồ ra hiệu cho Tịnh Kỳ vào thư phòng, rồi ông cho gọi vị bác sĩ tư nhân tới. Một lúc sau khi vị bác sĩ đó rời đi, Mạc Tư Đồ liền tiến đến ngồi đối diện Tịnh kỳ và hỏi:
- Làm sao cháu biết trong có độc?
Tịnh Kỳ nhìn vào ánh mắt dò xét của ông, từ từ nhớ lại mọi chuyện
Cô vội vã đuổi theo ...
Con mèo dáng vẻ loạng choạng, chạy được một đoạn liền chậm chạp đi từng bước, sau đó đột ngột ngã xuống bụi hoa. Tịnh Kỳ bước lại gần, miệng không ngừng gọi tên của nó.
- Lyly, Lyly...
Con mèo nằm đó đang thoi thóp thở, cả cơ thể nó đang run lên bần bật, miệng chảy dãi, đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ. Nó có vẻ đang rất đau đớn, nghe tiếng cô gọi liền rướn ánh mắt đã lờ đờ nhìn lên.
- LyLy
cô kinh hãi đưa tay lên miệng.
- Mày sao vậy, mày ăn phải gì rồi? không phải vừa nãy còn chạy nhảy sao? vừa nãy...
- Không lẽ thứ đó... có độc.
Tịnh Kỳ hoảng