Người hầu đó đã đứng ngay cạnh Mạc Tư Hàn, đưa tay nâng bát canh từ khay lên.
Tịnh Kỳ có phần hoảng sợ, lại chạm ngay ánh mắt của Mạc Tư Đồ đang nhìn. Cô liền không do dư lao tới.
Chính là lúc này!
***
Không gian trong phòng chợt có phần lắng xuống ...
Mạc Tư Đồ mở ngắn kéo lấy ra một hộp Cigar, im lặng nhìn Tịnh Kỳ.
Lúc đó thấy cô bé đứng nhìn chăm chăm vào bát canh mang tới cho Tư Hàn, liền phát hiện ra chắc chắn nó có vấn đề. Chỉ không ngờ động thái ban đầu của con bé rất thận trọng, sau đó liền phản ứng mạnh mẽ, phút chốc đem bát súp hất ngược lên tay người hầu, chính là vì muốn mình xem thấy biểu hiện của cô ta.
"Cô bé này thật không tầm thường, khả năng phán đoán cực nhanh nhạy và chính xác".
"Không nhanh hơn một nhịp, im lặng theo dõi chủ đích của đối phương".
"Không chậm hơn một giây, liền không để đối phương đưa con mồi vào tầm ngắm".
Nếu bát súp kia được đặt xuống, cô bé sẽ hoàn toàn không có cơ hội để giao dịch. Vì khi ấy, mọi lí do vạch tội đều vô ích. Trái lại, làm không tốt, còn đem tính mạng cả nhà Triệu Khải ra đặt cược.
Mạc Tư Đồ đưa tay châm điếu thuốc, cho lên miệng hít một hơi.
- 10 năm, Hãy cho cháu được ở lại đây 10 năm, chỉ cần coi cháu như người làm, nếu sau đó Ngài không cần, cháu sẽ tự động rời đi.
Tịnh Kỳ đưa đôi mắt nâu, ánh lên tia sáng kiên định nhìn thẳng vào Mạc Tư Đồ qua làn khói trắng.
- Là vì Tư Hàn đó sao?
Mạc Tư Đồ tiếp tục hít vào một hơi, chắc lúc đó sợ tên kia bị thương, liền không ngại bản thân có thể cũng gặp nguy hiểm mà che chắn cho nó.
- Vâng! Là vừa gặp liền không muốn rời.
"Khụ...khụ.u..."
Mạc Tư Đồ nghe thấy vậy nhất thời bị khói thuốc làm cho sặc sụa, liền đỏ mặt ho lên mấy tiếng, không ngờ tới con nhóc này lại trực tiếp thừa nhận. Thật là nội tâm mạnh mẽ bên trong trái ngược hẳn với vẻ xinh đẹp, thanh thoát bên ngoài.
- Có mục đích rõ ràng, rất tốt!
Mạc Tư Đồ vội uống ngụm trà ngữ khí có phần khen ngợi.
- Vậy cháu coi như là Ngài đã đồng ý, một tuần sau hãy cho người tới đón cháu.
Tịnh Kỳ vui mừng nở một nụ cười tươi.
- Cái tay cẩn thận, không chừng sau này sẽ để lại sẹo.
Mạc Tư Đồ dụi điếu thuốc vào gạt tàn căn dặn.
Tịnh Kỳ nhìn vào vết bỏng trên cổ tay bé nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn Mặc Tư Đồ mĩm cười
- vâng ạ!
***
Mạc Tư Đồ rời khỏi chiếc ghế bành, đứng bên cửa sổ trầm mặc nhìn xuống dưới. Bổng ông giật mình hoảng hốt khi thấy Mặc Tư Hàn từ ngoài cổng bước vào.
- Thôi chết! Mình quên chưa nói với nó, không chừng thấy con bé, nó liền đá ra khỏi cửa mất.
Mạc Tư Đồ cuống cuồng chạy xuống phía dưới, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân. Sau gần