- Đưa cô ta lên thuyền!
Lâm Tiêu nhanh nhẹn gật đầu, khoát tay ra hiệu cho mấy tên vệ sĩ phía sau dẫn Lưu Thiên Uyển rời đi.
- Không được, Tư Hàn, anh định đưa cô ta đi đâu?
Nghe Tịnh Kỳ hỏi, Mạc Tư Hàn mới chậm chậm bước qua cô tiến về phía trước, mỗi bước đi kiên định kèm theo giọng nói đầy hờ hững.
- Triệu Tịnh Kỳ, quay về đi. Đây là chuyện riêng của tôi, sau này sẽ trả lại cô một lời giải thích.
- KHÔNG CẦN! Thứ em cần chính là cô ta, Lưu Thiên Uyển.
Tịnh Kỳ hét lên đầy giận giữ, đối với chuyện này cô không thể để anh tự mình sắp đặt thêm được nữa.
- Đưa đi!
Mạc Tư Hàn lần nữa lạnh lùng ra lệnh cho Lam Tiêu, bọn họ nhanh chóng đưa Lưu Thiên Uyển di chuyển về phía tàu chở hàng.
"Cạnh"
- Tư Hàn, bằng mọi giá hôm nay em phải đưa Lưu Thiên Uyển quay trở về.
Nghe thấy âm thanh đã đỗi quen thuộc, bọn họ đồng loạt quay lại nhìn Tịnh Kỳ. Tất cả đều bị cô làm cho hoảng sợ, họ không bất ngờ khi trông thấy một cô gái cầm súng mà kinh sợ khi thấy cô gái ấy lại dám chĩa súng vào Mạc Tư Hàn. Mạc Tư Hàn tuy không phải ông trùm hắc bang khiến ai gặp cũng phải run sợ, nhưng đối với nền kinh tế thương mại, hắn là một trong những nhân tố quan trọng, quyết định đến sự phát triễn của toàn thế giới, nói đơn giản hắn chính là nhân vật thuộc dạng siêu cấp, luôn được bảo vệ một cách nghiêm ngặt.
Bọn vệ sĩ toan định giương súng lên thì bàn tay Mạc Tư Hàn đã giờ lên ngăn cản. Anh em họ Lưu lúc này đứng bên cạnh Mạc Tư Hàn, trông thấy cô chĩa súng về phía bọn họ thì khuôn mặt ai nấy đều trở nên trắng bệnh, tay chân run rẩy không ngừng,
- Mạc Tư Hàn, để cô ta ở lại, những chuyện đã xảy ra em không truy cứu thêm nữa.
Tịnh Kỳ giữ chặt khẩu Glock 19 trong tay, lời nói chứa đựng sự phẫn uất nhìn vào bóng lưng cao lớn hiện diện ngay phía trước. Mạc Tư Hàn chỉ hơi nghiêng người, để lộ ra sống mũi cao cương nghị.
- Thu súng và quay về đi, hôm nay tôi sẽ đưa cô ta rời khỏi nơi này.
- Tư Hàn...đến anh cũng như thế thì em phải làm sao đây?
Ánh mắt cô đã nhuộm màu đỏ hoe, lời nói đầy bất lực xen lẫn sự oán trách đối với Mạc Tư Hàn. Mạc Tư Hàn khẽ siết lấy bàn tay, cảm giác như có thứ gì đó đè nặng xuống lòng mình.
- Từ bỏ đi!
- Sao cơ?
- Tôi nói cô hãy từ bỏ vụ án này đi, đừng điều tra thêm nữa!
Cô khẽ nở nụ cười đầy chua xót, thương cho bản thân như đang chịu sự uỷ khuất mà cố gắng phân trần với anh.
- Mạc Tư Hàn, anh cũng biết em đã phải khó khăn thế nào, giờ đi đến bước đường này nói bỏ, không thể nào bỏ được.
- Triệu Tịnh Kỳ, nếu cô cứ cố chấp cuối cùng chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm mà thôi.
Có chút ngỡ ngàng hiện trên khuôn mặt Tịnh Kỳ, cô nhìn anh với ánh mắt ngày càng hiếu kỳ.
"Tư Hàn, em nên coi đây là sự quan tâm hay là lời cảnh cáo đây?"
- Đưa cô ta đi!
Tịnh Kỳ nhếch cánh môi hồng khẽ cười.
- Hừ! Nếu đã không thể quay về thì cũng đừng mong rời đi.
Tịnh Kỳ vừa dứt lời Mạc Tư Hàn nhanh như chớp hai tay tóm chặt lấy vai Lưu Thiên Uyển xoay người đẩy mạnh cô ta sang một bên, không thể nhìn thấy đường đi của viên đạn, chỉ thấy ống tay áo măngto của Mạc Tư Hàn bị xé rách thành một khoảng dài, phảng phất nơi đó mùi thuốc súng xen