Tịnh Kỳ đạp ga, tăng tốc đuổi theo trên đường cao tốc, đây là con đường lưu thông nhanh nhất dẫn đến cảng Xingang, rất có thể bọn họ không đưa Lưu Thiên Uyển đi điều tra mà chính xác hơn là đưa cô ta bỏ trốn.
Tín hiệu cuộc gọi trên xe truyền đến, đúng lúc cô muốn gọi cho Tiêu Chiến, bởi cô đã không còn trông thấy xe của anh chạy theo sau.
- Tiêu Chiến, em đã trông thấy xe của bọn chúng, mọi người cần phải nhanh hơn nữa!
Tiêu Chiến thở dài một hơi rồi vội vàng nói.
- Tịnh Kỳ, bọn anh vừa nhận được lệnh, tất cả quay về cục gấp, không được phép truy đuổi nữa!
Tịnh Kỳ từ từ nhả ga, giọng nói đầy lo lắng.
- Có chuyện gì vậy? Không phải chúng ta cần mau chóng đưa Lưu Thiên Uyển quay về sao?. Phiên toà sắp diễn ra rồi!
Tiêu Chiến gập ngừng chừng chừng 2,3 giây rồi lên tiếng.
- Tịnh Kỳ..., phiên toà bị huỷ rồi.
Bàn tay cầm lái của Tịnh Kỳ khẽ run lên, cảm giác tim đập nhanh thêm một nhịp, cô cố đè nén sự căng thẳng, bình tĩnh hỏi lại Tiêu Chiến.
- Tại sao...?
Tiêu Chiến thở dài vẻ thất vọng, có thể nhận thấy sự bất lực trong câu nói của anh.
- Lâm Mỹ, chết rồi!
...----------------...
Tịnh Kỳ dùng hết sự tập trung, tăng tốc phóng theo chiếc xe màu đen phía trước. Trong đầu vẫn còn vang lên lời Tiêu Chiến mới trước đó 1 phút.
"Lâm Mỹ được phát hiện chết trong tư thế treo cổ. Khi ấy, cô ta nói muốn đi vệ sinh, nhưng sau khi vào trong đó liền không thấy trở ra, đến lúc kiểm tra thì đã quá muộn".
"Rõ ràng đó là một kế hoạch giết người có tổ chức, nhưng chuyện này đối với cục cảnh sát mà nói không khác gì đang ôm trên mình một quả bom nổ chậm, nếu như để bên ngoài biết chuyện, nó sẽ biến thành ngòi châm huỷ đi toàn bộ danh dự của cục cảnh sát Thành Đô".
Tịnh Kỳ... đội trưởng Tần nói, cấp trên đã ra lệnh, thông báo Lâm Mỹ sợ tội tự sát, hoàn toàn khép lại vụ án".
Chỉ một câu "hoàn toàn khép lại vụ án" là có thể dễ dàng kết thúc mọi chuyện hay sao? Ba mạng người, lại có thể nói dừng là dừng hay sao?
Tuyệt đối không thể nào!
Cô không thể để loại chuyện đen tối này xảy ra.
Dù đi xuống biển lửa, hay địa ngục tăm tối cô cũng quyết theo Lưu Thiên Uyển đến cùng.
Cảng Xingang 11 giờ 15 phút.
Tịnh Kỳ đậu xe cách một khoảng an toàn, sau đó nép mình dọc theo những dãy container tiến gần vào phía bên trong, nơi chiếc xe màu đen vừa dừng lại.
Đậu sẵn ở đó còn có ba chiếc xe khác, xung quanh là 5,6 người vận trang phục màu đen, uy nghiêm vây lấy chiếc xe ngay giữa trung tâm.
"Kia rồi! đó chính là Lưu Thiên Uyển và anh trai cô ta"
Tịnh Kỳ cố tiến lại gần hơn một chút, cô khom người vào bên cạnh thùng hàng cotainer cỡ lớn, chưa bao giờ cô lại để lòng hiếu kỳ dẫn bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế này.
Trông thấy Lưu Thiên Đông cúi đầu nói gì đó với người ngồi bên trong xe, càng khiến cô thêm phần nôn nóng, tò mò. Muốn xem kẻ đứng sau bọ họ là người như thế nào mà có thể ngang nhiên mượn tay chính phủ cướp người, còn thủ tiêu nhân chứng một cách trắng trợn như vậy.
Gã vận đồ đen nhanh nhẹn nghiêng người mở cửa xe, ngay sau đó là bóng dáng cao lớn bước ra bên ngoài. Cơ mà bóng lưng ấy lại quen thuộc đến vậy, giây phút thấy khuôn mặt ấy