Tịnh Kỳ hoảng hốt ngước lên nhìn, rồi bất ngờ khi thấy đó chính là chàng trai lúc sáng cô vừa gặp.
- Cô gái, tôi lại vừa cứu cô thêm một bàn, chúng ta có duyên thật đấy.
Chưa kịp định thần về sự gặp gỡ tình cờ cô liền bị cánh tay ai đó mạnh bạo lôi ngược về sau. Lúc này mặt Mạc Tư Hàn đã chuyển sang chế độ giận dữ không kiểm soát, ánh mắt đầy tia lửa nhìn chằm chằm vào chàng trai đứng trước mặt.
- IVy, gọi Lâm Tiêu đưa vị đây về khách sạn, không được để xảy ra sơ xuất.
IVy từ phía sau khẽ đưa mắt liếc nhìn Tịnh Kỳ rồi chầm chậm lên tiếng.
- Vâng, thưa Boss
Mạc Tư Hàn ngẩng cao đầu, gương mặt không chút cảm xúc mà tạm biệt.
- Thứ lỗi! Không tiễn.
Chàng trai ngoại quốc khẽ nháy mắt với Tịnh Kỳ, mang nụ cười đầy kiêu ngạo mà rời đi.
- Cô gái, hẹn gặp lại, nhớ để ý điện thoại nhé!
Tịnh Kỳ tái xanh mặt không dám ngẩng đầu nhìn lên "Chết tiệt, làm ơn biến giùm đi"
Sau khi bóng dáng hắn vừa rời đi, Tịnh Kỳ còn đang hoang mang chưa biết phải nói như thế nào thì Mạc Tư Hàn bên cạnh đã lạnh nhạt lên tiếng,
- Muốn gặp lại không?
- Không... đương nhiên là không? (Tịnh Kỳ vội vàng xua tay phản bác)
- Gọi điện cũng không tồi!
- Không thể có chuyện đó!
Tịnh Kỳ lẽo đẽo bước theo sau anh, lên tiếng giải thích.
Tư Hàn, lúc sáng em suýt chút nữa bị xe moto va phải là hắn ta đã cứu em, mặc dù em có đưa số điện thoại nhưng nó đều là giả.
- Ngu ngốc!
- Hic... anh không thể vờ như quan tâm em một chút sao? Em đã cuốc bộ từ tiệm cafe về đây chỉ để anh khiển trách thôi hả?
"Bộp"
- Á!
Vì Mạc Tư Hàn bất chợt quay lại nên khiến đầu Tịnh Kỳ va phải ngực của anh,Tịnh Kỳ đưa tay xoa xoa trán vẻ mặt hờn giỗi không thèm nhìn lên.
Mạc Tư Hàn vòng tay qua eo kéo người cô sát vào khuôn ngực của mình, anh cúi đầu, hơi thở cùng mùi hương nam tính phả nhè nhẹ bên tai cô.
- Nếu cảm thấy oan ức tôi có thể gọi Lâm Tiêu tiện đường đưa về.
- Không muốn!
cô hoảng hốt quay sang nhìn anh lại vô tình chạm ngay cánh mũi của Mạc Tư Hàn.
- Tịnh Kỳ...
- Sao?
Tịnh Kỳ ngại ngùng định quay mặt đi, ngay lập tức đã bị Mạc Tư Hàn ghi chặt lấy gáy cổ mà chiếm hữu lấy bờ môi, anh xoay người để cô tựa vào mép bàn. Tịnh Kỳ hoảng hốt dùng sức gắng đẩy anh ra khỏi.
- Tư Hàn, đây là ở công ty anh không được làm như thế!
Mạc Tư Hàn dường như không quan tâm đến điều đó, cánh tay đã nhanh chóng luồn vào chiếc áo phông của cô mà quậy phá.
- Không được... Tư Hàn...
"Chết tiệt đây là lí do anh không cho phép em mặc váy phải không"
- Tịnh Kỳ..., tuyệt đối không được gặp lại hắn. Tôi không cho phép.
- Ừhm..mm..
Tịnh Kỳ tôi thấy ánh mắt hắn nhìn em chứa đựng sự si mê, thèm khát. Ánh mắt đầy sự khiêu khích, và tham vọng, tôi không thể nào chịu đựng được khi có kẻ nhìn em như vậy, dù bất cứ kẻ đó là ai cũng tuyệt đối không được.
...----------------...
Nguyên buổi sáng bị Mạc Tư Hàn dày vò, dấu tích ân ái trên cổ khiến cô không thể nào mò mặt ra khỏi phòng của Mạc Tư Hàn. Cứ như vậy cô lại tha thẩn kiểm tra các dữ liệu trên máy tính của anh.
Thấy IVy bước vào bên trong, Tịnh Kỳ nhanh nhẹn giơ tay vẫy chào. Nhưng cái tính khí của gã này giống y như chủ, chỉ đưa mắt lườm xéo cô một cái rồi lạnh lùng bước về phía Mạc Tư Hàn.
- Boss, chúng ta gặp chuyện rồi,
Mạc Tư Hàn nhanh nhẹn đứng dậy, IVy cũng vội vã bước theo sau.
- Công ty con bên New york đã bị hacker tấn công, chúng không sử dụng các hình thức lây nhiễm mã độc thông thường,