Nhanh như chớp, viên đạn xuyên thẳng vào ngực Cữu Di Bảo, cả người anh đổ ẩp xuống bãi cỏ. Tịnh Kỳ hoảng hốt hét lên một tiếng, lao người về phía sau.
- A Bảo, A Bảo..
Cữu Di Bảo dướn đôi mắt nhăm nhúm về phía Tịnh Kỳ, giọng khó khăn phát ra từng câu.
- Đi... mau,... nhanh lên....
Tịnh Kỳ không thể ngờ rằng A Bảo vì cô mà lao ra chặn viên đạn đó. Hay anh không hề biết, rằng như thế anh sẽ không còn được sống nữa.
- A Bảo, tại sao lại làm thế? Ai bảo anh làm thế hả? - Tên ngốc nghếch này, không biết như thế sẽ chết hay sao?
Cữu Di Bảo dường như tỉnh táo hơn, anh đưa tay đẩy mạnh cô ra.
- Mau đi đi... nhanh lên....
Đằng sau, tiếng bước chân, la hét của đám người Cữu gia đang tiến lại gần.
Từng giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt Tịnh Kỳ, cô mím chặt môi nhìn A Bảo, người được xem là "quái vật" mà đến lúc chết vẫn cố gắng bảo vệ cho cô.
- A Bảo xin lỗi...., thật sự xin lỗi... tất cả là tại tôi...
Cô đưa tay gạt đi dòng nước mắt, vội vã quay người rời đi. Phía sau, chỉ còn lại chú báo hồng đang nở nụ cười vui vẻ, cứ thế nằm im bên cạnh thi thể của Cữu Di Bảo.
Băng qua khoảng rừng nhỏ phía sau là đến khu vực dân cư đông đúc, ở đó bọn họ khó có thể tìm thấy cô.
Mặc kệ đôi chân trầy xát, mặc kệ những nhành cây gai góc đâm vào da thịt, cô cứ thế, bán mạng cắm đầu mà chạy. So với nỗi đau trong tim lúc này có là gì, so với việc mất đi một người bạn thì có là gì.
Rõ ràng không muốn khóc nữa, mà nghĩ đến vẻ ngây ngốc của A Bảo nước mắt lại trào ra. Là cô đã hại chết A Bảo, rõ ràng là cô đã lừa rối A Bảo. Kể cả khi biết cô bỏ lại anh ở Đình Viện mà chạy trốn, A Bảo vẫn ngốc nghếch bám theo giúp đỡ cô. Để rồi vì cô mà chịu phát súng oan nghiệt đó.
"A Bảo muốn đi Mỹ...., A Bảo muốn đi thăm báo hồng...., muốn đi thăm Pinky và Panky..."
"A Bảo muốn đi vòng quay thế kỉ...., muốn được đi ngựa gỗ..."
- A Bảo, không được nữa rồi, chúng ta không thể cùng nhau đi Disneyland nữa rồi.
- A Bảo xin lỗi...
Đôi mắt Tịnh Kỳ đã đỏ hoe, cô đưa tay quệt vội vàng sự ướt át trên khuôn mặt, không biết mình đã chạy bao xa chỉ thấy đôi chân đã mệt mỏi rã rời. Cô chậm chạp tiến vào một con hẻm nhỏ.
Đường phố leo lắt những ánh đèn chập chờn, chỉ còn một vài người qua lại ở nơi đó, cô tựa người vào bức tường ẩm ướt, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời Ma Cao.
Nước mắt vẫn không thể nào ngừng chảy....
...----------------...
- Boss! Chúng tôi đang trên đường đến Cửu gia.
- Được rồi! Giao cả cho cậu "xử lí"
- Vâng, thưa Boss.
Lâm Tiêu ngồi trong xe, nhanh chóng tắt điện thoại, ánh mắt đen láy như diều hầu tiến thẳng về Cửu Nha Đường.
Sáng nay. Sau khi gọi điện thông báo cho Mạc Tư Hàn. Bọn họ liền tìm ra được tung tích của Đại Ngưu và người đàn ông bản xứ. Hai người họ căn bản không biết đã đụng phải nhân vật không nên đụng. Chỉ thấy Cữa gia lâu nay vẫn luôn tìm kiếm những cô gái xinh đẹp, bèn lên kế hoạch đưa cô vào tròng. Đến bây giờ mới biết, cái mạng mà Cữu gia "bảo kê" chỉ còn giữ lại 1 phần thở, 9 phần tàn phế.
Lâm Tiêu cũng có phần bất ngờ, cứ tưởng Boss của họ sau khi nghe tin, sẽ tức tốc bay đến Ma Cao ngay, nhưng chỉ 5 phút sau liền giao cho anh toàn quyền quyết định. Đối với người phụ nữ mà Boss đã không tiếc sinh mệnh, giờ lại có hành động giao phó thế này, khiến anh không khỏi