Cữu Di Doãn khẽ nhìn chăm chăm vào Lâm Tiêu, hắn đưa đầu lưỡi liếm lấy vành môi đầy thách thức.
- Tiếc thật! Suýt chút nữa thì được nếm thử rồi.
Lâm Tiêu ngay lập tức lao lên túm chặt cổ áo hắn, đôi mắt lòng sọc đầy giận dữ.
- Mày vừa nói cái gì?
Cữu Di Doãn rướn cao đôi mày, vẫn giữ vẻ mặt trâng tráo nhìn Lâm Tiêu "Đây là Cữu gia, hắn dám làm gì sao?"
- À..., cái eo nhỏ nhắn đó, cả bộ ngực mềm mại đó nữa, mày đã được sờ chưa?
- Chắc là chưa phải không?, tao...
"Đoàng"
Viên đạn găm ngay vào đùi của Cữu Di Doãn. hắn hét lên đầy thảm thiết.
Aaaaaaaaaa.......
Âm thanh vang lên làm chấn động cả khuôn viên Cữu Nha Đường. Cữu Di Doãn ôm cái chân đầy máu, đau đớn lăn lộn qua lại dưới đất.
Hai vợ chồng Cữu gia mặt trắng bệch, loạng choạng chạy đến đỡ lấy Cữu Di Doãn. Hắn gầm lên như một con thú bị chọc tiết.
- Giết! Giết chết hắn cho taoooo...
Đám người phía sau hoảng loạn không biết phải ứng phó thế nào, chưa kịp rút súng theo lời của Cữu Di Doãn, thì Lâm Tiêu đã nhanh tay giơ súng nhắm vào giữa mi tâm hắn.
- Không được, xin cậu..., Cữu gia chỉ còn mình nó, xin hãy tha cho chúng tôi...
Cữu phu nhân điên loạn kêu lên, hướng ánh mắt đau khổ về phía Lâm Tiêu mà không ngừng van nài.
Lâm Tiêu khinh bỉ nhìn Cữu Di Doãn, cái tên bẩn thỉu này, phát đạn đó cũng đủ khiến hắn trở thành tên tàn phế suốt đời rồi, không những vậy...
- Cữu gia, từ ngày mai, ông không cần phải đến bến tàu nữa. Mạc gia đã mua lại nơi đó cùng toàn bộ đường bay giữa HongKong và MaCao rồi.
----------------
Tịnh Kỳ mò mẫm, dọc theo từng con hẻm ra đến phía đường lớn. Đây là con đường duy nhất dẫn đến trung tâm Ma Cao, ở đây cô có thể hi vọng bắt được xe vào thành phố.
Vừa đi được một đoạn, cô đã trông thấy một nhóm người mặc đồ đen đang tụ tập ở góc đường, cô vội vã nép mình vào góc khuất, lặng lẽ đưa mắt quan sát xung quanh.
"Kia là..., người đó là Lâm Tiêu, đúng là anh ấy rồi"
Tịnh Kỳ mừng rỡ kêu lên.
- Lâm Tiêu, tôi.... ưm.. ưmmm...
Chưa kịp bước chân ra bên ngoài, một bàn tay to lớn đã bịt chặt lấy miệng cô, nhanh chóng kéo cô vào phía trong con hẻm tăm tối.
Lâm Tiêu giật mình, quay đầu nhìn về phía vừa phát ra âm thanh.
- Anh Tiêu, chuyện gì vậy?
- Tôi nghe thấy giọng của tiểu thư, mau cho người lại đó kiểm tra.
Bên trong ngõ hẻm, chỉ còn lại một màu đen im lìm, tĩnh lặng. Đám vệ sĩ nhìn về phía Lâm Tiêu lắc đầu với vẻ đầy thất vọng.
Đầu bên kia con hẻm, trong chiếc xe màu đen sang trọng, người đàn bà tóc ngắn ngồi im không biểu lộ một chút cảm xúc. Mặc cho nòng súng vẫn chĩa thẳng vào người, bà chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn Tịnh Kỳ, người đang ngất đi ngay bên cạnh mình.
- Đúng là cô ta chứ?
Người đàn bà chỉ khẽ gật đầu xác nhận, ngay lập tức một giọng bằng ngôn ngữ Ả Rập vang lên:
- Ra khu ngoại cảng Ma Cao, 30 phút nữa lên đường đi Trung Đông.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Tịnh Kỳ nằm mê man đã hai ngày, lúc tỉnh dậy đều thấy toàn thân trở lên ê ẩm đau buốt. Cô gắng ngượng ngồi lên, để ý thấy bộ quần áo trên người đã được thay bằng một bộ đồ khác, không gian xung quanh thì vô cùng nóng bức, đến chiếc giường cô nằm cũng trở nên chật hẹp, cứ như cô đang ở trong một ngôi nhà di động vậy.
Đúng lúc này, một người phụ nữ quấn khăn kín mít bước vào nhìn cô, Tịnh Kỳ chưa kịp hỏi câu gì đã thấy người đó quay trở ra bên ngoài.
Rất nhanh là một nhóm người mang quân phục hầm hố bước vào trong.
Kẻ cầm đầu là một người gốc Phi cao lớn, với chiếc đầu cạo trọc, nhẵn bóng, hắn mở lời bằng một câu tiếng anh.
- Adama thay đồ và cho cô ta ăn chút gì đó, mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian.
Không để cho cô hỏi thêm điều gì, chúng vội vã rời đi, Tịnh Kỳ định bước theo, thì người