Thiếu niên chưởng quầy đứng lên, tiến về phía Như Viễn, mặt không đổi sắc nói :
-" Như công tử, ở đây là Đan Y Đường, xin giữ trật tự, nếu không sẽ làm phiền người khác."
Khách nhân khác trong tiệm cũng gật đầu đồng ý, lại bắn ánh mắt thương hại cho đám người Như gia mắt cao hơn đầu kia. Chọc ai không chọc lại chạy đi chọc người Đan Y Tông, phó nhị tông chủ Đan Y Tông là người phương nào, nói gặp là gặp sao ? Thật sự cho mình là một thế gia đủ sức địch lại còn quái vật Đan Y Tông ?
Như Viễn " phi " một tiếng, xoè ra quạt xếp, ánh mắt không che giấu kinh thường liếc mắt qua thiếu niên chưởng quầy :
-" Ngươi là cái thá gì, biểu muội ta chính là phó nhị tông chủ, một hạ nhân như ngươi mau mau cút ra !"
Lời rày vừa rơi xuống, tất cả người làm trong Đan Y Đường đều dừng tay ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ bắn về phía Như Viễn, tràn đầy sát ý. Nếu lúc trước khách nhân khác là đồng tình với Như Viễn và Như gia, bây giờ đã chuyển thành khinh thường cùng trào phúng, Như gia này đúng là tự cho mình là cao nhất !
Không nhìn thấy ánh mắt của những người trong Đan Y Đường sắp giết được người rồi à ?
Thiếu niên sắc mặt cũng không tốt, sát khí quanh thân bắt đầu khởi động.
Như Viễn không kiên nhẫn vung tay, muốn đẩy thiếu niên đang chắn đường mình ra nhưng rất nhanh cánh tay của hắn ta đã bị một bàn tay khác tóm lấy, một nam tử không biết xuất hiện từ lúc nào, tay phe phẩy chiết phiến, nở nụ cười tao nhã nhưng đầy chết chóc :
-" Người dám gọi Đan Y Tông Đan Môn đại trưởng lão là hạ nhân, Như công tử, ngươi là người đầu tiên đó !"
Nam tử buông tay Như Viễn ra, củng củng chắp tay bái phục, trên môi vẫn nở nụ cười nhạo báng :
-" Tại hạ bái phục, bái phục !"
Như Viễn mặt có chút khó coi, lùi xa vài bước.
Lão giả chống gậy tiến lên, híp mắt nói :
-" Viễn Nhi mạo phạm, đại trưởng lão rộng lượng thứ lỗi, nhưng Như gia muốn bái phỏng phó nhị tông chủ, không biết có thể mời phó nhị tông chủ ra đây ?"
-" Quẳng bọn chúng ra ngoài !"
Thiếu niên kia không thèm nhìn thêm một cái nữa, quay đầu muốn tiến về phía chỗ ngồi của mình.
Mặt lão giả trầm xuống, bắt đầu giải phóng uy áp Kim Đan trung kỳ.
Nam tử phe phẩy chiết phiến, không do dự hay sợ hãi vọt lên đứng chắn trước mặt thiếu niên, mặt không đổi sắc mỉm cười, mặt đều là một mảng trào phúng.
-" Kim Đan trung kỳ ?"
Lão giả có chút ngẩn ngơ, không ngờ một nam tử trẻ tuổi lại có thực lực ngang với lão già đã sống trăm năm như ông ta ! Lão giả nghiến răng nghiến lợi, khó khăn phun ra từng chữ :
-" Như Mộng, chẳng lẽ cháu không muốn gặp người thân của mình sao ?"
_________________________
Trong căn phòng trên lầu, Liễu Nham ánh mắt quái dị bắn thẳng tới Như Mộng, miệng hơi nhếch nhếch lên :
-" Người thân của muội thật đúng là cực phẩm !"
Dám hô to gọi nhỏ