Nam tử bạch y nhìn nàng, sau đó khẽ cười một tiếng, nhướng mày ánh mắt khiêu khích :
-" Tiểu mỹ nhân này bổn vương tìm đã lâu, ngươi có tư cách gì bảo bổn vương buông ? Huống hồ bổn vương đã nhận định hắn, hắn là của bổn vương."
Mặc Nguyệt nghe lời của y, nàng ngẩn người một lúc, sau đó giống như nghe phải truyện cười nhất thiên hạ, nàng liền phá lên cười, tia hung tàn trong mắt càng lúc càng khuếch đại ra.
Nam nhân của nàng cũng dám giành, còn dám hỏi nàng tư cách gì ?
Thiên Xích Viêm ngẩn người nhìn Mặc Nguyệt, hoàn toàn không quan tâm hoàn cảnh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nàng cười rộ lên thật đẹp !
Tiểu Điểu Nhi cũng rất thích nụ cười của nàng, ngây thơ nói :
-" Mẫu thân cười lên thật đẹp."
Hoàn toàn nói ra suy nghĩ của Thiên Xích Viêm bây giờ.
Nhưng Mặc Nguyệt cười chưa được vài phút, trên môi đã thu lại nụ cười, nàng không do dự vung tay, một quyền hướng ngực nam tử đập tới.
Một quyền này nàng chính là muốn phế toàn bộ kinh mạch của nam tử. Nam tử đã thành công chọc giận nàng, nếu lúc nãy ý ngoan ngoãn buông tay, Mặc Nguyệt cũng sẽ không hạ thủ.
Muốn tư cách, vậy để nàng nói cho biết, nam nhân của nàng ai dám đánh chủ ý gì lên đầu hắn, đừng trách nàng ra tay độc ác. Trong lòng Mặc Nguyệt, Thiên Xích Viêm chính trân bảo, là nghịch lân, động đến hắn, có ý muốn cướp hắn khỏi nàng chính là chạm đến nghịch lân của nàng !
Mà một câu "hắn là của bổn vương kia" đã chứng tỏ, y muốn cướp hắn từ tay nàng !
Thiên Xích Viêm là của Mặc Nguyệt nàng, một gã có ham thích Long Dương biến thái cũng muốn cướp ?
Nực cười !!!
Muốn cướp hắn, tốt, y chết rồi nàng có thể để Tiểu Điểu Nhi thắp cho y nén nhan !
Tiểu Điểu Nhi vô duyên vô cớ bị lôi vào :"...." Không liên quan gì đến con a, mẫu thân.
Nam tử bạch y vội vàng đưa tay đỡ cho nên liền phải buông Thiên Xích Viêm ra, y bắt chéo hai tay đỡ, bất quá vẫn bị đẩy lùi lại phía sau, ánh mắt hiện lên tia ngạc nhiên.
Thiếu nữ này mới bao nhiêu tuổi mà thực lực lại có thể cường đại như vậy ?
Xèo xèo...
Trong không khí toả ra mùi cháy khét, nhìn lại hoá ra tay áo của nam tử đã bị đốt cháy. Trong một quyền kia, Mặc Nguyệt đã đem dung hợp dị hoả vào, đánh ra uy lực không phải ai cũng đỡ được.
Mặc Nguyệt cười lạnh, nam tử bạch y này vậy mà lại là một Kim Đan cao kỳ.
Kim Đan cao kỳ hai mươi lăm tuổi, cũng có thể xem là thiên tài.
Thiên Xích Viêm càng đừng nói ánh mắt có bao nhiêu khủng bố đáng sợ, hắn nhìn tay áo giống như nhìn một thứ dơ bẩn, phẩy phẩy tay, Thiên Xích Viêm liền đem ống tay áo bị nam tử động tới cắt xuống.
Chính xác là cắt xuống, không hề lưu tình, không hề do dự.
Mặc Nguyệt buồn cười, hắn không phải có bệnh sạch sẽ chứ ?
Nàng rút ra một tấm áo choàng lông hồ ly tím mà hắn tặng nàng, khoác lên vai hắn, nàng dịu dàng nói :
-" Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
-" Ừm."
Thiên Xích Viêm cười đến