Mặc Nguyệt nhìn Phượng Thiên Tiên Nhiên không xông tới mấy cái thuyền, có chút tò mò hỏi nàng :
-" Phượng Thiên cô nương không đi sao ?"
-" Ta có cảm giác cái hồ nước không đơn giản."
Phượng Thiên Tiên Nhiên lắc đầu, ánh mắt nhìn hồ nước thập phần cảnh giác.
Mặc Nguyệt nheo nheo mắt, cười. Đúng vậy, cái hồ kia không hề đơn giản, có lẽ không nên dùng thuyền.
-" Tàng Bảo Tháp lần này nguy hiểm hơn rất nhiều, một bước sai là vạn kiếp bất phục !"
Cơ Dung Tuyên bước đến, sắc mặt nghiêm nghị.
Y không đùa.
Quả nhiên những tu sĩ vội vàng trèo lên thuyền định tiến tới Tàng Bảo Tháp nhưng thuyền đi đến nửa đường liền không đi nữa.
Các tu sĩ cảnh giác nhìn xung quanh, kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, nắm chặt trên tay.
Ầm !
Phanh !
Bỗng nhiên có một con cá mập khổng lồ từ dưới hồ vọt lên, hàm răng chắc khỏe ngoạm lấy một cái thuyền cùng tu sĩ trên thuyền, sau đó con cá mập lặn xuống đáy rồi biến mất không dấu vết.
Vài Kim Đan tu sĩ trẻ tuổi may mắn dùng phi kiếm nhanh mới thoát được một kiếp.
Mỗi lần Tàng Bảo Tháp mở ra là luôn thả ra ngoài mấy sinh vật kinh dị, con cá mập lúc nãy cũng vậy.
Trên mặt nước bây giờ chỉ còn sóng nước lăn tăn và vụn gỗ vỡ, những tu sĩ không thể ngự kiếm liền bơi dưới nước, may mắn tránh được hàm cá mập.
Nhưng nước lại chuyển thành màu xanh đậm, một xoáy nước không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện, cuốn tất cả những người đang bơi trên nước xuống.
Một lúc sau xoáy nước dừng lại, tren mặt nước liền nổi lên một tầng màu đỏ.
Là máu.
Những người đó đã chết, là thi cốt vô hồn !
Những người còn lại mặt xoát cái tái nhợt như tờ giấy, thân mình run rẩy không ngừng.
Đây chính là Tàng Bảo Tháp, bảo bối thì nhiều, nhưng một bước sai, vạn kiếp bất phục, thi cốt vô hồn !
-" Dùng phi kiếm đi."'
Mặc Nguyệt phất tay, một thanh kiếm băng được tạo ra, nàng cùng Thiên Xích Viêm nắm tay nhau nhảy lên, bay đi.
Phượng Thiên Tiên Nhiên tất nhiên không thể ngự kiếm, cuối cùng lại bị Cơ Dung Tuyên thô bạo xách lên, nhảy lên phi kiếm.
Lúc bốn người đáp xuống trước cánh cổng Tàn Bảo Tháp, đã có Kim Đan tu sĩ đến trước, một số cũng vừa vặn đáp xuống. Không lâu sau, có người từ dưới nước bò lên, bọn họ thở như điên, mặt trắng bệch, may mắn sống sót dưới hàm cá mập.
Điều khiến Mặc Nguyệt bất ngờ chính là những người này đều là Trúc Cơ, có cả Luyện Khí. Mà số lượng vừa vặn một trăm người.
Khi người thứ một trăm vừa bò lên tới nơi, cánh cửa nặng nề đang đóng chặt ầm ầm mở ra, ánh sáng chói mắt bắn ra ngoài, chiếu đến đau mắt.
Khi mở mắt ra, Mặc Nguyệt phát hiện bản thân đã đứng ở trong một khu rừng rậm rạp, từng cây đại cổ thụ cao như muốn chọc thẳng lên trời.
Nàng có chút đau mắt, đưa tay lên khẽ xoa, bên cạnh liền vang lên tiếng nói ôn nhu lại dịu dàng :
-" Nàng không sao chứ ?"
-" Viêm, ta không sao."
Thiên Xích Viêm một tay ôm lấy Tiểu Điểu Nhi, tay còn lại nắm chặt lấy nàng, thấy nàng xoa xoa mắt, trên mặt hiện lên chút lo lắng.
Mặc Nguyệt nhìn quanh, không thấy Phượng Thiên Tiên Nhiên và Cơ Dung Tuyên ở đâu cả.
Có thể là bị tách ra rồi.
-" Dương Linh Châu, huynh biết ở đâu không ?"
Nàng hỏi.
-" Ta nghĩ ở tầng trên cùng."
Thiên Xích Viêm suy ngẫm một chút, cuối cùng nói.
Dương Linh