Mặc Nguyệt sau một hồi chịu sét đánh, nếu không có y phục kia thì có lẽ đã bị đánh đến cháy khét.
Nhưng chuyện bất ngờ còn ở phía sau, nàng chỉ chạm đến bình chướng đột phá Nguyên Anh, chỉ thiếu một bước nữa mà thôi.
Thiên Xích Viêm không hiểu, một trận pháp thượng cổ lưu lại không đủ cho nàng đột phá ?
Hay theo thời gian, uy lực của trận pháp đã bị bào mòn ?
Mặc Nguyệt đứng lên, đôi mắt tĩnh lặng và hung tàn, nàng đưa tay lên, Vô Diệm Tâm Liên dưới hình hài một tiểu tinh linh chỉ lớn bằng ngón tay cái xuất hiện, xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn.
Đã thành công cắn nuốt Hoả Vân Lưu Ly Diễm sao ?
Mặc Nguyệt nhíu mày thả tay xuống, Vô Diệm Tâm Liên cũng biến mất. Nàng tiến lên nhặt lấy Dương Linh Châu, ném vào Đan Tháp Y Tháp, quay người tiến về phía Thiên Xích Viêm, nàng không hề quan tâm việc có đột phá Nguyên Anh hay không.
Thí Thiên Tôn giả thấy mọi thứ đã kết thúc, cũng không có ý định lưu lại, xoay người rời đi.
Trước khi bước qua Thiên Xích Viêm, đôi mắt đỏ của gã ánh lên ánh đỏ kỳ dị, môi cong lên một đường cong bí ẩn :
-" Mặc Nguyệt thân phận không đơn giản, lão phu nghĩ tiểu tử ngươi biết điều này."
-" Đa tạ tiền bối nhắc nhở."
Thiên Xích Viêm mặt lạnh lùng nói, cánh tay ôm Tiểu Điểu Nhi không tự chủ siết chặt.
Tiểu Điểu Nhi bị siết đến đau, nhẹ nhíu mày kêu lên một tiếng :
-" Phụ thân."
Thiên Xích Viêm vội buông nhẹ tay, vỗ về Tiểu Điểu Nhi.
Mặc Nguyệt tiến lại gần, mày đẹp khẽ nhíu chặt, không vui nói :
-" Lão đã nói gì với huynh ?"
Trong mắt Thiên Xích Viêm trước đó có thoáng qua một tia sáng âm u, Mặc Nguyệt đã bắt được, nàng tất nhiên sẽ nghĩ ngay đến việc Thí Thiên Tôn giả đã nói gì đó với hắn.
Thiên Xích Viêm lắc đầu, mỉm cười trấn an nàng, cảm xúc trong mắt hắn đã biến mất hết.
-"Chuyện hôm nay, hi vọng hai người sẽ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Mặc Nguyệt đột nhiên quay sang nhìn Cơ Dung Tuyên và Phượng Thiên Tiên Nhiên đang ngồi cách đó không xa, đáy mắt loé lên tia hung quang.
Phượng Thiên Tiên Nhiên chậm rãi gật đầu.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng đương nhiên cũng sẽ bị liên lụy rất nhiều, tất nhiên nàng sẽ chọn cách im lặng.
Cơ Dung Tuyên lại không hợp tác dễ dàng như vậy, y cười tà tứ, nói :
-" Nếu ta nói không..."
-" Vậy phải coi ngươi có mạng mà rời khỏi đây hay không."
Mặc Nguyệt đánh gãy lời y, nàng giơ tay lên, lòng bàn tay liền xuất hiện một khối băng sắc bén.
Cơ Dung Tuyên :"..." Uy hiếp trắng trợn !
Y dám không đồng ý, nàng lập tức cho y thành thịt xiên !
-" Được được, không nói vậy thì không nói."
Cơ Dung Tuyên giơ tay đầu hàng, cười khan, đáy lòng liền đem Mặc Nguyệt mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Cướp tiểu mỹ nhân của y, bây giờ còn uy hiếp y !
-" Nhưng ta có điều kiện..."
Bỗng nhiên Cơ Dung Tuyên lướt ánh mắt về phía Thiên Xích Viêm, đáng tiếc chưa kịp nói điều kiện gì, xung quanh y đã xuất hiện rất nhiều băng thương.
Mặc Nguyệt hừ lạnh, dám đánh chủ ý lên nam nhân của nàng ?
Vậy thì ngươi nên trở thành con nhím đi thôi.
Cơ Dung Tuyên :"..." Khốn kiếp, nữ nhân hung tàn này !
-" Ăn vào."
Mặc Nguyệt ném cho Cơ