Sau khi tâm tình của Mặc Nguyệt đã tốt hơn, nàng mới đặt chân xuống giường. Bước đến trước gương đồng ngắm mặt mình bị thâm tím không khỏi xuýt xoa, nàng định đưa tay trị thương thì mới nhớ một điều vô cùng bi ai.... Nàng không có tà thuật....
Ngẫm lại, bây giờ Mặc Nguyệt đang ở tuổi 15, lúc này nàng chưa hề tu luyện tà đạo nha, ôi, nàng bất giác thở dài một hơi. Nhớ lúc ấy, nàng có tà thuật cường hãn biết bao nhiêu, nắm giữ mạng sống vạn người, bây giờ thì lực bất tòng tâm vô cùng.
Lúc nàng đang ngắm nghía khuôn mặt 'mỹ lệ' của mình, cánh cửa phòng bật mở, một nha hoàng kiêu ngạo bước vào. Ả hất mặt :
-" Phế vật tỉnh rồi sao ? Hứ, bị đánh như vậy mà vẫn còn sống cơ đấy, đáng lý nên chết đi cơ. "
Nàng im lặng nhìn ả ta. Ả ta tên Ngọc Thương nha hoàng của mẫu thân nàng, ỷ có mẫu thân là chủ mẫu của Mặc đại gia tộc chống lưng thì không coi ai ra gì. Kiêu căng, hống hách luôn bắt nạt, lấy tiền của nàng. Lúc đầu nàng còn tưởng rằng, cũng là con gái ruột của người cho nên mẫu thân tặng ả để ả chăm sóc nàng, quan tâm nàng, hoá ra người sớm đã biết ả ta tính cách không ra gì, vì Mặc Liên nói ả thích hợp hầu hạ nàng nên không thèm suy nghĩ mà lập tức ném qua luôn. Ha ha ha, thật là... Tặng nàng lễ vật lớn như vậy sao nàng không cảm tạ cho được ?. Mặc Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngọc Thương.
Ả ta thấy nàng nhìn mình, cho rằng não Mặc Nguyệt bị đánh tới hỏng nặng rồi, lắc mông xoay người định rời đi, không quên bỏ lại một tràng :
-" Ngươi đã tỉnh dậy thì ra quét sân đi, ta mệt rồi, à quên... Ngươi không xứng với Viêm Tần vương gia đâu, con nhỏ không bằng nha hoàng như ngươi tốt nhất đừng si tâm vọng tưởng. Chỉ có Mặc Liên tiểu thư xinh đẹp tài giỏi mới xứng a ."
-" Ồ..."
Mặc Nguyệt nhẹ một tiếng, cầm khúc củi gần cái bàn tre lên, tiến về phía người đang chuẩn bị đi ra cửa, hung hăng quật một cú thật mạnh lên chân Ngọc Thương. Chỉ nghe "Á" một tiếng, cùng với tiếng bịch như vật gì đó rớt xuống. Ngọc Thương nằm liệt luôn ở dưới đất đứng không lên nổi. Mặc Nguyệt lại gần ả,