Mặc Nguyệt nheo nheo mắt, cười lạnh lẽo nói :
-" Tất nhiên là tặng món quà khiến muội muội thân yêu hài lòng rồi ! Như Mộng, đi lấy chút điểm tâm đi."
Như Mộng mỉm cười, quay người đi về hướng nhà bếp.
Mặc Nguyệt mở cửa phòng, định bước vào bỗng nàng quay lại....
-" Ai ?"
Trên cành cây khẽ lay động, một nam tử tà mị nhảy xuống, nhìn chằm chằm Mặc Nguyệt, đáy mắt hiện vẻ si mê.
Môi mỏng vẽ ra một đường, nam tử tà tà liếc nàng, công khai ánh mắt càn rỡ:
-" Cô nương, tại hạ Cổ Lạc Tư rất vui được quen biết."
Cổ Lạc Tư ? Mặc Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại. Rõ ràng kiếp trước kiếp này nàng không hề giao hảo với tên hoàng tử Cổ Lạc Tư, vậy y xuất hiện ở đây làm gì. Ánh mắt Mặc Nguyệt trở nên âm trầm, đến vào đêm tối như vậy ý tốt chắc cũng không có, bất quá cũng chỉ là một Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nàng phải sợ sao ?
Mặc Nguyệt tỏ vẻ không quen biết, hỏi :
-" Công tử, chúng ta có quen biết sao ?"
Cổ Lạc Tư tiến thêm một bước về phía nàng, quyết rũ đưa tay lên môi mình, tay còn lại phe phẩy quạt xếp, nói :
-" Cô nương thật xinh đẹp, ta nhìn cô nương rất vừa mắt, không biết cô nương có đồng ý theo ta ?"
Mặc Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cổ Lạc Tư, giọng lạnh lẽo :
-" Công tử không thấy mình xông vào khuê phòng của thiếu nữ vào nữa đêm, còn ép một thiếu nữ tay không tấc sắt, yếu đuối nhu nhược sao ?"
-" Ép buộc ?"
Cổ Lạc Tư phụt cười, nhìn nữ tử trước mắt không có chút thực lực, ép buộc...y không muốn cường đoạt dân nữ đâu, bất quá nữ tử này đẹp đến đáng sợ, trước giờ y chưa từng thấy nữ tử nào đẹp đến như vậy, nếu dùng bốn từ khuynh quốc khuynh thành có lẽ cũng không thể miêu tả. Nữ tử ở Đông Trùng Quốc cũng không hề đẹp như vậy, lần nhìn thấy nàng ở ngoài đường phố, y thật sự đã không thể rời mắt.
Cổ Lạc Tư tiến về phía nàng, mỉm cười tà tứ, ánh mắt không rời khỏi người nàng, đôi mắt Mặc Nguyệt loé lên tia nguy hiểm, nếu y thật sự dám tiến đến nữa, nàng nhất định sẽ một cước phế y, cho y vĩnh viễn không thể làm nam nhân, vĩnh viễn sẽ không thể nối dõi tông đường. Càng đừng nói đến việc nàng sẽ gọi Như Mộng đến, cuồng đánh cho y một trận, cho chừa cái việc dám càn rỡ dán mắt lên người nàng.
-" Cô nương không cần lo lắng, ta sẽ không ép buộc cô nương, nhưng nếu cô nương chịu đi theo ta...."
Y càng nói càng tiến sát lại nàng, đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt kia, lại bổng nhiên thân thể cứng đờ, ôm hạ thân ngã bịch xuống, cuộn tròn trên đất, đau đớn rên rỉ.
Tất nhiên, lúc y muốn chạm vào mặt nàng, nàng đã nâng một chân lên, nhanh như chớp hướng hạ thân đối phương tung một cước, mà một cước này nàng lấy tám phần lực đạo, đảm bảo y bị phế đi.
Cổ Lạc Tư không ngờ nàng dám ra tay, liền lập tức chống đỡ thân thể, đau đớn đứng lên, nhìn nữ tử vân đạm phong khinh trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói :
-" Nha đầu thối, ta