Hắc lâu tọa lạc tại một nơi phồn hoa náo nhiệt ở trung tâm thành phố, tòa nhà mười lăm tầng nằm trong khu đất hoàng kim, ai ai đi qua cũng đều có một ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì toàn bộ nguyên vật liệu bên ngoài đều lấy màu đen làm chủ đạo, khi ánh mặt trời chiếu vào nhìn rất kích thích thị giác.
Vương Thuyên Hằng và Đào Tử Tuấn ngồi ở tầng hai dùng cơm, đang nói chuyện, Đào Tử Tuấn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Thuyên Hằng thấy ánh mắt của người ngồi đối diện vẫn hướng về bên ngoài, nên cũng tò mò nhìn theo.
Một gã mặc áo sơ mi đen, quần bò trắng xanh, thân hình gầy gò, động tác gọn gàng mà phóng khoáng đỗ xe máy lại, tháo mũ bảo hiểm rồi thuận tay úp xuống, phất tay hất tóc sang một bên, diện mạo cực kỳ đẹp trai.
Hóa ra là đang ngắm trai đẹp đến thất thần?
Điều này khiến cho Vương Thuyên Hằng sởn da gà, tâm tình phức tạp hỏi: “Tử Tuấn, đàn ông đều chỉ ngắm mấy cô em mặc váy ngắn, sao người anh ngắm lại là…con trai…?”
“Đấy là em gái tôi! Hôm qua lãnh đạo trực tiếp nói với tôi là phải tìm được một thư ký tạm thời, không được chậm trễ!” Đào Tử Tuấn bĩu môi, tức giận nói, nếu không phải em gái anh giỏi văn, thì anh cũng đâu đến mức phải nhờ người nhà chứ?
Anh còn tưởng sẽ phải thuyết phục cô em gái nhiều lần, không ngờ cô lại không chần chừ mà đồng ý luôn!
Đào Lộ ghét đàn ông tự nhiên lại đổi tính?! Quá là kỳ lạ…
Lúc Vương Thuyên Hằng và Đào Tử Tuấn đi xuống tầng một, Đào Lộ cũng đã có mặt, cô tươi cười chào hỏi bọn họ, sau đó ba người cùng nhau vào thang máy lên tầng 15.
Đào Lộ nhìn mình trong gương, nhìn thế nào cũng thấy giống con trai!
Vì muốn gặp anh, nên tối qua cô đã hưng phấn đến mất ngủ, mở tủ quần áo ra, đắn đo không biết nên mặc gì, nhưng trong tủ lại chẳng có cái váy nào, chỉ toàn là áo quần trung tính.
Tuy rằng cô rất muốn mượn đồ của Lương Hiểu Lam, nhưng chắc chắn là cô ấy sẽ lại hỏi linh tinh, hơn nữa cô cũng rất khó tưởng tượng không biết mình mặc váy trông sẽ như thế nào?
Nhỡ lại chữa lợn lành thành lợn què thì hỏng bét!
Nhìn con số trên thang máy chậm rãi chuyển động, tâm trạng của cô cũng trở nên hồi hộp theo, khi số 15 hiện lên kèm theo tiếng “Đinh!”, tim của cô quả thực là sắp bắn ra khỏi họng rồi.
Vừa bước ra thang máy, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe vang lên trong không gian, “Ừ, đêm nay tôi có việc phải đi rồi, không đi ăn được, hôm khác gặp lại.”
Đứng trước cửa phòng làm việc của sếp tổng, Đào Lộ nhìn Trầm Úy Vũ như đang tỏa ra ánh hào quang, thân hình cao lớn đứng thẳng, tác phong ngạo mạn, như thể đang đứng trên hàng vạn người.
Nói chuyện ngắt quãng vài câu, cuối cùng anh cũng cúp máy, quay đầu lại, đôi mắt đào hoa thâm thúy nhìn hai người họ, nhẹ nhàng nở nụ cười mê hồn, anh lên tiếng để gọi tâm trí của đối phương về: “Tử Tuấn, người này là?”
Đào Tử Tuấn nghe vậy, vội vàng kéo Đào Lộ đang đứng phía sau lên để cho Trầm Úy Vũ nhìn.
“Xin chào giám đốc Trầm, tôi tên là Đào Lộ, không biết anh còn nhớ tôi không?” Cô muốn…muốn gọi thẳng tên anh, nhưng trời mới biết là cô phải kìm nén