Đi làm được ba ngày, Đào Lộ đã dần dần nắm bắt được công việc, có bản lĩnh để nắm giữ vai trò thư ký, ngoại trừ có những lúc sẽ ngây ngốc nhìn ngắm người đàn ông đang vùi đầu vào công việc kia.
Ba giờ chiều là thời gian để chợp mắt, có điều cô không rảnh để nghỉ ngơi, bởi vì cô còn đang phụ trách một mục tin vắn rất phiền phức, trước năm giờ chiều phải báo cáo kết quả.
Cô đã quá lâu không tiếp xúc với các chức năng của máy tính, mắt nhìn chăm chú vào một đống ký hiệu, huyệt thái dương có chút căng đau!
Nhíu chặt lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn dán chặt vào màn hình, khiến cho Trầm Úy Vũ nhìn vào mà thấy buồn cười.
“Đào Lộ! Cậu sắp hôn cái máy tính rồi kìa.” Anh lười biếng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, mắt phượng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh, tim của cô có chút xao động, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng nhỏ hơi mở ra.
Anh càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu, mấy hôm nay cậu thư ký này thỉnh thoảng lại lộ ra nét mặt ngây ngốc, đàn ông nhìn đàn ông mà cũng có thể say mê đến vậy sao?
Có điều, việc này cũng làm cho người ta vui tai vui mắt, tuy rằng anh hầu như chỉ thu được sự chú ý của phụ nữ, nhưng nếu được Đào Lộ chú ý tới thì cũng không sao.
Thấy môi của cô vẫn dừng lại ở vị trí cũ, không có ý định nói gì, anh lại nở một nụ cười quyến rũ rồi hỏi: “Sao vậy? Có cần tôi giúp một tay không?”
Ầm!!!
Trong nháy mắt, một luồng hơi nóng xông thẳng lên gò má, Trầm Úy Vũ lại thành công chọc cho gương mặt của cô đỏ lên rồi.Đào Lộ vội cúi xuống gật mạnh, muốn dùng hành động để vơi đi sự xấu hổ.
“Phiền…Úy…À…Tổng giám đốc Trầm xem giùm tôi một chút, bức ảnh này màu sắc không được đẹp lắm…” Cô thật muốn cắn vào lưỡi mình một cái, lần nào cũng theo thói quen muốn gọi tên anh.
Hiện giờ anh vẫn chưa biết gì về cô, chức vụ cũng phân biệt rõ ràng, cô chỉ có thể ép buộc bản thân gọi anh là tổng giám đốc Trầm!
Vài giây sau, Trầm Úy Vũ đã vòng qua bàn, đứng đằng sau chỗ cô ngồi, cúi người xuống, bàn tay to cầm lấy con chuột, giọng nói vang lên trên đầu cô: “Để tôi xem nào!”
Mùi hương nhẹ nhàng thơm mát của Trầm Úy Vũ tràn ngập lá phổi của cô, mùi thoang thoảng của cây bạch quả bị nhiệt độ của anh hâm nóng rồi tản ra không khí, mang theo cả mùi thơm nam tính của cơ thể.
Tâm tư lại bị anh lấy mất, cô hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, kìm lòng không được mà áp người ra sau, kề lên ngực anh, ánh mắt nhìn vào các ngón tay thon dài đang chuyển động.
“Đào Lộ, thế này đã được chưa?” Anh không nghe thấy cô phụ họa, đành phải hỏi thẳng vào vấn đề.
“À…Vâng…Được…Được ạ…” Cô lắp bắp trả lời, thầm mắng bản thân không tập trung, lần này xong rồi, thật muốn chui xuống lỗ luôn!
Ánh mắt liếc nhìn vành tai đang dần đỏ ửng của Đào Lộ, anh đột nhiên có ý đồ xấu, càng thêm cúi thấp người, nói bên tai cô: “Vậy cậu lấy