Trầm Úy Vũ nhìn xuống đồng hồ trên máy tính, từng con số đang chậm rãi biến đổi, lúc đồng hồ hiện mười một giờ năm chín phút, thì khuôn mặt anh cũng đã cứng ngắc lại rồi.
Bỏ lại công việc đã hoàn thành được 95%, anh đứng lên đi tới chỗ cô gái nhỏ vẫn đang tập trung vào đống hồ sơ kia.
Trước đây khi chưa hoàn thành xong công việc thì anh sẽ không bao giờ bỏ dở như vậy, nhưng thói quen này đã bị Đào Lộ làm cho thay đổi.
Đào Lộ dừng động tác đánh máy lại, mắt hướng lên nhìn vẻ mặt âm trầm của anh, nhịn không được mà bật cười, trông anh bây giờ giống như một đứa trẻ bị người ta cướp mất đồ chơi vậy.
Còn dám cười à? Lại còn cười đến mức không kiêng dè gì nữa chứ?
“Xem ra quả đào nhỏ đang vui lắm nhỉ ~” Trầm Úy Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, cúi người xuống giang hai tay ôm chặt lấy cô, lại không cam lòng mà cắn vào cổ cô một cái.
Cảm giác đau nhói làm cho cô hét lên: “A ~ Đừng cắn mà, trời đang nóng lắm, người ta không muốn mặc áo cao cổ để hun chết mình đâu!” Vội vàng né đầu ra, không muốn để anh tiếp tục cắn nữa.
Nếu Trầm Úy Vũ vì lý do này mà bỏ qua thì đã không phải là Trầm Úy Vũ rồi!
Hơn nữa, anh thật sự muốn lưu lại dấu hôn trên cổ cô, như vậy có thể chứng minh rằng cô gái này thuộc về ai, để đối phương biết điều mà không dám ra tay.
“Không cần mặc áo cao cổ đâu! Anh sẽ cắn khéo một chút, như vậy coi như là một món trang sức rồi.”Miệng thì nói như vậy, nhưng lực đạo đã nhẹ đi rất nhiều, bởi vì anh biết cô gái của anh ngày mai nhất định sẽ mặc áo cao cổ rồi mới ra khỏi nhà.
Trời đất! Anh lại có thể tìm được lý do để hợp lý hóa hành vi của mình, thật sự là da mặt càng ngày càng dày!
“Đừng nghịch nữa mà ~ Lát nữa trưởng phòng Quản mà lên đây, nhìn thấy anh như vậy, thì hình tượng tổng giám đốc sẽ không còn đâu!” Đào Lộ tốt bụng nhắc nhở người đàn ông đang động tay động chân với cô, anh không sợ có người xuất hiện, nhưng mà cô thì sợ đó
~Không nhắc tới thì còn đỡ, nhắc tới rồi thì Trầm Úy Vũ lại càng tức giận hơn, càng muốn tà ác gây rối cô một trận, bàn tay to không do dự chui thẳng vào trong váy cô, cách lớp vải mỏng xoa bóp nơi riêng tư nhạy cảm.
Dòng điện kích thích bất chợt xông thẳng lên gáy cô, khiến cho cô phải kêu lên: “A!” Tay nhỏ bé cố gắng giữ cánh tay đang tác quái nơi tư mật của cô lại.
“Suỵt…Đừng phát ra tiếng kêu, nếu không lát nữa thằng nhóc họ Quản kia sẽ nghe thấy đó!” Anh ghé vào tai cô nói, vừa đùa cô vừa nghe động tĩnh từ phía thang máy.
Gì cơ? Nếu…nếu vậy thì anh đừng sờ nữa ~ Sợ Quản Sĩ Huân nghe thấy mà vẫn còn mãnh liệt sờ cô là thế nào hả? Đúng là một thùng dấm chua cỡ đại! Hai ngày này cô mới biết là Trầm Úy Vũ ghen tuông khủng khiếp đến cỡ nào đó!
Ngón tay thâm nhập vào bên trong lớp quần, cảm