Hai người ôm nhau nói chuyện một lát, sau đó Trầm Úy Vũ mặc lại quần áo cho Đào Lộ, tiếp đó cũng sửa sang lại bản thân, nhìn lên đồng hồ đã là mười hai rưỡi rồi.
Đào Lộ ngồi trên đùi anh, mắt đã híp tịt cả lại, còn ngáp một cái, cơn buồn ngủ sắp kéo đến rồi.
“Quả đào nhỏ, đi ăn trưa thôi.” Anh vỗ nhẹ lên má cô, muốn giúp cô tỉnh táo lại, dù biết cô mệt nhưng vẫn phải đi ăn đã rồi muốn làm gì thì làm.
“Ừm…Vâng…” Đào Lộ nhỏ giọng đáp, ý thức đã hơi hỗn độn, tùy ý để mặc cho anh cầm tay cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Thế nhưng tình huống bên ngoài khiến cho cô giật mình sửng sốt!
Quản Sĩ Huân lại đang ung dung ngồi trên ghế salon ở bên ngoài, không biết hắn đã đợi ở đây bao lâu rồi, có nghe được tiếng rên rỉ của cô hay không?
“Sĩ Huân, có chuyện gì không?” Trầm Úy Vũ vừa gặp con ruồi bọ đang muốn theo đuổi cô gái nhỏ của mình thì sắc mặt liền sầm xuống, nhưng anh vẫn bảo trì lễ nghi, không có ý định tỏ thái độ đối địch với hắn.
Quản Sĩ Huân đặt cuốn tạp chí kinh doanh trong tay xuống rồi đứng dậy, giơ lên tập văn kiện nói: “Thư ký Đào vừa nãy để quên văn kiện ở chỗ tôi, cho nên tôi đến đưa lại, nhưng mà…lại không thấy cô ấy ngồi ở đây, thì ra là ở trong phòng của tổng giám đốc ~ Xem ra là có chuyện quan trọng cần bàn bạc phải không? Ha ha ~”
Trời ạ! Rốt cục thì hắn đợi ở bên ngoài bao lâu rồi? Mười phút? Nửa tiếng? Hay là ngay khi cô đi theo Trầm Úy Vũ về văn phòng thì hắn đã bám theo sau rồi? Đào Lộ bối rối nghĩ, hai má lại bắt đầu ửng hồng.
Liệu hắn có nghe thấy tiếng kêu và mấy lời dâm đãng của cô không? Thật xấu hổ quá đi mất!
Sớm biết rằng ở trong văn phòng hoan ái sẽ dễ bị phát hiện như thế thì có đánh chết cô cũng sẽ ngăn lại hành động bá đạo của Trầm Úy Vũ, tình nguyện đợi đến khi tan tầm rồi về nhà cho anh tùy ý trừng phạt!
Đào Lộ một bên còn đang suy nghĩ lung tung, bên kia Trầm Úy Vũ lại mặt dày mỉm cười, vẻ mặt tỏ ý “Cậu hiểu là tốt rồi”, thật sự là anh chỉ mong thằng nhóc này trông thấy được cảnh bọn họ chiến đấu đến long trời lở đất ở trong phòng thôi.
Tiếp nhận ánh mắt không chút giấu diếm của lãnh đạo, Quản Sĩ Huân lại nổi tính xấu trêu đùa, tiếp tục ra vẻ nghiền ngẫm nói: “Ai ~ Tôi ngồi đây đợi một lát, còn nghe được tiếng kêu phát ra ~ Chất giọng còn rất dễ nghe nữa.” Thứ mà hắn đang ám chỉ thực ra là tiếng chuông điện thoại của Đào Lộ đặt trên bàn làm việc, giọng hát của nữ ca sĩ quả thật rất hay.
Người quen biết với Quản Sĩ Huân thì sẽ biết hắn là người rất thích nói đùa, hơn nữa còn thích suy diễn ý nghĩ của người khác, có thể cũng bởi vì có nhiều ý tưởng trong đầu, nên vị trí trưởng phòng kế hoạch hiển nhiên là được giao cho hắn.
Quả nhiên, câu nói kia của hắn đã đâm trúng tim đen của Trầm Úy Vũ, anh tức giận nhìn nụ cười tỏa sáng của tên họ Quản, thật sự có ý định muốn xông lên đánh người!
Quản Sĩ Huân nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đối phương, nhịn không được cười thầm, quả nhiên người có thông minh đến mấy mà yêu vào thì cũng sẽ biến thành mù quáng thôi!
Ít nhất thì, hắn chưa từng nhìn thấy Trầm Úy Vũ yêu đương công khai như vậy, thái độ lãnh đạm thường ngày cũng đã dần mất đi rồi.
“Trưởng phòng Quản, nếu không còn việc gì nữa thì