Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 16


trước sau

Edit: Lady Su Su

Beta: Đông Thần Thần aka Miyuki

image

Nửa thật nửa giả uy hiếp một câu, Thừa Diễn đế mới buông người trong lòng đang rối rắm ra. Hắn cảm thán vừa rồi thực sự là làm khó nàng. Mấy ngày nay biểu hiện quá mức khác thường, đối với thái độ này của hắn , nàng không tiếp thụ được cũng đúng thôi.

Nhưng trước tiên phải gây dựng lòng tin trước đã——

“Dung khanh, trẫm biết ngươi vẫn không tin.” Ngón tay để ở môi của nàng, không cho nàng nói chuyện, “Nhưng trẫm vẫn muốn ngươi nhớ kỹ một chút.” Vẫn là giọng điệu lúc ra lệnh, không phải mệnh lệnh thì nàng sẽ không nghe .

“Việc trẫm dễ dàng tha thứ cũng là việc có giới hạn, ngươi không vui thì cũng không liên quan gì đến trẫm. Đừng để trẫm nghe được tin tức ngươi và những người khác gặp chuyện.” Không nói vậy thì sẽ không yên tâm, trẫm đối xử với Dung khanh rất tốt, rất thích hợp với trẫm cũng như với Dung khanh, nếu chẳng may xuất hiện tên lang sói nhảy ra từ góc nào đó cuỗm đi rồi hắn tìm ai khóc đi? Còn cả lũ người chỗ Bắc Cương kia đối với nàng trung thành và tận tâm đến mức nguyện sống chết cùng nàng nữa. . . . . . Hừ.

“Thần. . . . . . Hiểu được.”

“Trẫm không quấy rầy ngươi nữa, nghỉ ngơi!” Loại dược kia có vẻ rất hiệu quả, nhưng vẫn phải đi nghỉ ngơi.

“Bệ hạ, thần không. . . . . .”

“Nghỉ ngơi!” Cưỡng bức lôi kéo con nhà người ta vào phòng ngủ, trên giường sạch sẽ không một tý bụi nào, còn người bên cạnh… lệ rơi đầy mặt .  Chọc chọc cái màn, nhấc chăn lên, chỉnh lại gối cho ngay ngắn, động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hành động liền mạch lưu loát.

“Vâng . . . . . Bệ hạ.” Thần nghỉ ngơi thì bệ hạ, ngài không phải nên trở về, tránh xa thần ra một chút?

“Nằm trên đó, ngủ!” Căm giận nói. Lại không để ý thấy được một Dung Cố cực kỳ ngoan cố, mạnh mẽ bắt nàng nằm trên giường, cởi ngoại bào ra, nhét vào trong chăn.

Ở giữa, Trấn bắc Hầu Dung Cố võ công cao cường không có nửa phần phản kháng, tuy rằng chỉ cần nàng muốn, vị hoàng đế đã nhiều năm ăn chơi trác táng như hắn, căn bản nhịn không được một chưởng nhẹ nhàng của nàng .

“Ngoan.” Nhìn thấy bộ dáng nghe lời của Dung Cố , thốt ra lời khích lệ, rồi sau đó chính là xấu hổ. Hắn chẳng bao giờ có sự quan tâm quá mức như vậy đối với những phi tử trong hậu cung, có thể làm vậy với Trấn Bắc Hầu Dung Cố, nghĩ như thế nào… cũng thấy không được tự nhiên.

Dung Cố thật ra rất nghe lời, nhưng rồi cũng không làm gì nữa, chỉ nhìn hắn không chớp mắt, đen như mực, phản chiếu lên bóng dáng của hắn.

—— Hoàng Tộc Đại Tấn đều có những con người tuấn mỹ đến mức có thể làm say mê thiếu nữ khắp thiên hạ, mặc dù còn non nớt nhưng đã có thể nhìn ra thân hình cao lớn mạnh mẽ của hắn trong tương lai, còn có ánh mắt chứa chan tình cảm như ngọn lửa thiêu cháy nàng.

Cũng nhịn không được nữa, hắn ôm chặt Dung Cố vào trong lòng.

Đây là bộ dạng lúc nhỏ của hắn, mà hắn, thật sự đã trở lại!

Nhịn xuống cảm giác muốn khóc vì xúc động, hai tay hắn đan chặt vào nhau, biết Dung Khanh sẽ không phản kháng, hắn liền thuận thế tựa cằm trên vai nàng, thầm nghĩ trăm triệu lần không thể để cho nàng nhìn thấy bộ dạng tức cười này của mình được.

Hắn không yếu đuối, nhưng lại trơ mắt nhìn mình già dần đi, một thế hệ đế vương biến thành cả người bệnh tật chả khỏe mạnh gì, chỉ có thể nằm trên giường rồng kéo dài hơi tàn. Loại cảm giác này tuyệt vọng đến mức nào, đau khổ đến mức khiến cho tim hắn hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, cảm giác ấy không phải ai cũng có thể cảm thấy được. . . . . .

Mà hiện giờ, hắn đã trở lại, còn gặp được người hắn nghĩ đời đời kiếp kiếp sẽ không còn được gặp lại là Dung Cố.

“Bệ hạ!” Hắn nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Dung Cố. Sau đó cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng. . . . . . Là Dung Cố. Dung Cố giãy trong lòng hắn, trên mặt là thần sắc lo lắng nhìn hắn.

“Bệ hạ có việc khó xử sao?” Thừa Diễn đế kinh ngạc phát hiện Dung khanh của hắn lại đang cười. Trẫm làm ngươi cười sao? Hắn có chút đỏ mặt.

“Bệ hạ có chuyện gì, có thể nói cho thần nghe.” Vẫn cười ôn hòa, tuy rằng rất nhạt, nhưng thực sự là cười. Nụ cười như vậy, hắn khi còn trẻ từng thấy qua, về sau lại… lạnh như băng .

Lúc ấy đại ca, nhị ca tranh giành quyền lực, mẫu hậu không biết tại sao cũng không nhúng tay, hắn và Dung Cố đều không ai để ý tới, vì thế hắn và nàng lúc nào cũng như hình với bóng lại luôn ủng hộ lẫn nhau. Nhưng lần sau gặp lại, hắn tuyệt vọng phát hiện, người mà cả đời hắn cho là bằng hữu – Dung Cố, lại biến thành một kẻ lắm mồm luôn thích can thiệp vào chuyện người khác, tiến gián đến chết cũng không nản.

Thắc mắc trong lòng bao năm, hắn bất ngờ hỏi: “Lý do mà ngươi có thể cười, biết cười mà sao vẫn cùng muốn cãi lại trẫm?” Oán khí rất nặng.

“Thần muốn nói. . . . . .”

“Trấn Bắc hầu Dung Cố?” Tức giận hừng hực.

“Mặc kệ thần nói chuyện, thần cũng là. . . . . .”

“Cái gì?”

“Thần cũng là. . . . . .”

“Ngươi cũng muốn làm như vậy sao.” Thừa Diễn đế mệt mỏi cắt lời nàng , lửa giận đột nhiên tắt ngúm. Sao hắn lại không hiểu chứ? Cả nhà Trấn Bắc hầu đều là hoa tuyệt thế, ngày xưa Trấn Bắc hầu Dung Lẫm lại là người có dung mạo tuyệt đẹp, chuyện tình giữa hắn và tiên đế, đến bây giờ khi mọi người nghĩ lại vẫn luôn đem ra làm trò cười, ý nghĩ của bọn họ trái ngược với người khác.

Năm đó

khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ, Dung Cố chính là một thiếu niên tâm tình chỉ muốn kết giao bằng hữu thôi, mà lúc đang trên đường lại bắt gặp được nàng – một người cũng ở độ tuổi của mình, năm đó nói cười vui vẻ với nhau. Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật trong lòng nàng vẫn nhớ kỹ phải có thái độ kính trọng đối với vị hoàng tử này.

“Ngươi vẫn như vậy.” Thừa Diễn đế thở dài nói.

“Bệ hạ. . . . . .”

Sắp quên rồi , nhưng lại nhớ lại.

Tuổi tác của hắn lớn hơn, hắn gặp rắc rối nàng giúp, nàng luyện võ thì hắn thấy không thuận mắt, suốt ngày đi quấy rầy nàng. Nàng cũng không giận, cứ như vậy ôn hòa nhìn hắn. Hắn cứng đầu tự lao mình vào chỗ chết, nàng không lay chuyển được hắn, chỉ có thể yên lặng đứng đó đợi hắn. Hắn muốn đi ra ngoài ngắm cảnh, nàng không ngăn cản được bèn đi nói cho mẫu hậu biết. Sau khi biết được thì hắn rất tức giận. . . . . .

Trong lòng vui mừng. Bất kể là bởi vì giang sơn xã tắc, bởi vì hắn là hoàng đế, vẫn là bởi vì những thứ khác, Dung Cố luôn đối xử với hắn tốt nhất, mặc dù có hắn không có chút tiền đồ.

“Nghỉ ngơi, trẫm trông chừng ngươi.” Dung Cố quả nhiên ngoan ngoãn làm theo, hắn chỉ biết hắn nói cái gì thì ta nghe. Hắn yên lặng tính toán khi nào thì mới có thể giải quyết đám người chướng mắt kia, âm hồn không tiêu tan, làm hại hắn không còn chút thời gian bên cạnh Dung Cố.

Trong lòng Thừa Diễn đế nghĩ ra một thủ đoạn ác độc. Người luôn nghe theo lời hắn phân phó Lục Tụ —— cung nữ áo trắng, từ ngự thư phòng đi ra, Cố tam nương tử vì biết hảo cảm độ lên tới 91 mà vui sướng .

“Chậc, vui lắm nhỉ.” Lục Tụ thầm nghĩ bệ hạ không hổ là bệ hạ, mình làm theo lời hắn, tuy rằng rất nhiều thứ nàng đều không hiểu, nhưng Cố tam nương tử còn không phải bị nàng hù cho sợ phát khiếp sao.

“Hừ, ngươi muốn bị hại ta, còn lâu lắm nhé.”

“Mạnh miệng? Nghìn người xem, lão nương cũng không tin ngươi không sợ!” Tự nhiên cũng không phải là bệ hạ, dù sao bọn họ cũng không biết Cố tam nương tử rốt cuộc sao chép cái gì. Mà khi hù dọa Cố tam nương tử mấy từ như “Kim Dung” “Hệ thống” “Thưởng cho” “Nhiệm vụ” , nàng cũng vẫn làm theo lời bệ hạ.

Theo lời bệ hạ nói thì những điều này là do Cố tam nương tử chính mình để lộ ra. Dù thấy rất kỳ quái, cũng không dám hỏi.

Nhưng mình là thủ lĩnh của một đội quân ám vệ, bệ hạ cũng không có gì để lừa bọn họ. Nàng biết, bệ hạ chính là người đã ra mệnh lệnh cho ám vệ:

—— Cố tam nương tử được bệ hạ nhìn trúng, bệ hạ cố ý muốn lập nàng làm hậu!

Bên cạnh bệ hạ đều là những kẻ thủ đoạn, vì thế những kẻ có danh vọng cao này nọ đều lan truyền tin tức này đi, gần một ngày, tin tức Cố tam nương tử phải làm hoàng hậu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Vì thế, làm cho người ta khiếp sợ , vài nhóm người không hẹn mà cùng lấy ra mấy bản sao chép của Cố tam nương tử, những chứng cớ kia thế nhưng đều là thật ! Bằng chứng như núi!

Về phần nhóm người kia. . . . . .

Bệ hạ chính là khẽ cười cười phân phó bọn họ : cho nên trẫm không nóng nảy, người nào quá vội vàng, tự nhiên sẽ có người thay trẫm sốt ruột.

Sốt ruột cái gì? Có người không muốn Cố tam nương tử làm hoàng hậu? Lục Tụ nghĩ, nàng thật sự không hiểu ý của bệ hạ. Nhưng không cần lo, bệ hạ nói cái gì bọn họ tự nhiên đều nghe theo.

Nhìn tờ chiếu của bệ hạ, nàng ngâm nga nói: “Hừ, lão nương nghiên cứu qua, hệ thống có thể định đoạt được! Hệ thống của ngươi nhất định sẽ rơi vào tay lão nương!”

Cố tam nương tử sắc mặt trắng nhợt. 【 Hệ thống, điều nàng ta nói là sự thật sao? 】

【 . . . . . . Là thật. 】

【 Dựa vào cái gì? Sao lại như vậy? 】

【 Có thể là có thể, nhưng nàng ta làm không được, kí chủ không cần lo lắng. 】

Lục Tụ thấy nàng không trả lời, cũng không để ý nàng, trở về phục mệnh. Bệ hạ cũng khen thưởng nàng, tuy rằng nàng cảm thấy Cố tam nương tử căn bản cái gì cũng không nói ra, nhưng bệ hạ nói có thì còn có.

Chùi chùi máu gà bôi lên người từ trước, nàng giả vờ lầm bầm rên rỉ vài tiếng.

【 Hệ thống, nàng ta bị thương? 】

【 Hừ, cảm tạ ta đi kí chủ! Ta là hệ thống tốt bụng nhất trên đời, ngài nghĩ đến tất cả hệ thống đều giống nhau sao? Hừ, lầm rồi! 】

【 Cái gì lầm rồi? 】

【 Có hệ thống trời sanh tính tàn nhẫn. Được rồi, chúng ta không có tình cảm, chính chúng sẽ khiến cho hệ thống lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, kiểu như không nghe lời khuyên bảo, ý muốn phản kháng qua loa cho xong, tiến độ quá chậm, mưu đồ tạo phản vân vân và mây mây, một khi bị phát hiện, hệ thống sẽ nghiêm khắc trừng phạt! 】

【. . . . . . 】

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện