Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 17


trước sau

Edit: Tu AN (test)

Beta: Đông Thần Thần aka Miyuki

image

​“Tại sao ngươi lại không giống vậy? Ngươi cũng là hệ thống. . . . . .”

​“Bởi vì kí chủ vẫn thích ứng rất khá, kí chủ từ sau khi đi tới thế giới này đã trở mình thay đổi, từ bỏ ảo tưởng không thực tế, nhận định mục tiêu để nỗ lực, tuy rằng vẫn có chút thiếu sót, nhưng bản chất người vẫn khác hẳn những kẻ vô lý đáng buồn cười kia!”

​“. . . . . . Cám ơn.”

​“Kỳ thật bọn họ không biết, hệ thống cũng chỉ muốn tốt cho họ, trên đời này nào có bữa cơm miễn phí, hệ thống cho họ cơ hội xuyên qua, cho họ cơ hội làm đấng bề trên thế nên bọn họ cần trả một cái giá nho nhỏ mà thôi. . . . . . Đã vậy mà có nhiều người không biết thế nào là đủ! Kí chủ, ngài đừng để bị những kẻ đó mê hoặc.”

​Lục Tụ thấy Cố tam nương tử suy nghĩ viển vông, khe khẽ thở dài, nàng không ngu xuẩn, không một ám vệ nào ngốc cả. Bởi bệ hạ tiết lộ lại ngầm đồng ý trao đổi bí mật, nàng cũng biết không ít, tất nhiên hiểu điểm kì quái của đám người Cố tam nương tử.

​Yêu ma quỷ quái? Nghĩ đến Ðát Kỉ dụ người hợp hoan, cảm tạ bệ hạ nhắc, nàng nhớ rõ hình như Ðát Kỉ có trong thần thoại thời kỳ thượng cổ, theo truyền thuyết chính là nhân vật mị hoặc quân vương giết hại trung lương.

​Muốn diệt Đại Tấn ta sao? Hừ.

“Làm thế nào mà sẽ thành như thế? Tuy rằng nhiệm vụ hoàn thành không tốt, nhưng ta cố gắng như vậy quá đủ rồi, ta cũng không còn chấp niệm gì với cuộc sống hiện tại, ta chỉ là người thường, không có lá gan chống đối các ngươi, ta chỉ cần sống tốt là ổn rồi, ta muốn sống. Huống chi. . . . . . .” Cố tam nương tử gục đầu xuống, nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần của mình, mỉm cười, đẹp như tiên nữ: “Huống chi cô nương nào không thích xinh đẹp, hình dạng cái xác này tốt hơn ta gấp nghìn lần vạn lần, ta nằm mơ đều sợ các ngươi thu hồi mất.”

​ “Cho dù như vậy sẽ bị người khác nói là ‘mất đi tự do’, ‘mất đi ý muốn ban đầu’, ‘đắm mình’, ‘vì tư lợi’?”

“Ta là người thường, chỉ muốn sống cho thật tốt, thế giới kia còn có người thân của ta. Vì họ, ta sẽ sống cho thật tốt.”

​“Kí chủ giác ngộ tốt lắm~ Bây giờ ta yên tâm rồi, nếu bọn họ cũng thông minh thức thời hiểu đạo lý như kí chủ thì tốt, luôn gặp phải mấy kẻ ngốc không đến cực đoan lại ngoan cố, còn phải từ từ chỉ dạy chỉnh đốn mới thấm.”

​Cố tam nương tử đứng đực ra đấy không nhúc nhích, Lục Tụ thấy ánh mắt nàng ta dần kiên định, trong lòng căng thẳng. Kỳ thật bọn họ cũng không thấy Cố tam nương tử tốt thế nào cả, vì dù gì sao đạo văn là biểu hiện đạo đức suy đồi, đã sao chép mà còn bị vạch trần chắc chắn là đầu óc không dùng được, một tên không biết động não lại suy đồi đạo đức, mặc dù có thủ đoạn kỳ quái, họ cũng sẽ không phí nhiều tâm tư. Chẳng qua tại sao đột nhiên lại cảm thấy không giống như trước nữa?

​Lục Tụ nheo mắt lại, đội ám vệ này cực kỳ nhạy cảm với hơi thở, sẽ không sai được. Xem ra tình huống có biến, chuyện này phải cho bệ hạ biết mới được.

​Có gì đó rơi xuống trên mặt, trong trong trẻo trẻo, Lục Tụ vừa ngẩng đầu lên thấy bầu trời bị tro xám trắng cùng mây đen bao trùm, tích tách tí tách , đó là —— mưa xuân.

​Đây là trận mưa xuân thứ hai, không sớm không muộn tới vừa lúc, bệ hạ năm nay sẽ không lại lo lắng đến nạn hạn hán. Nàng nghĩ mặc dù có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy nhưng có bệ hạ, có ngàn ngàn vạn vạn con dân triều Đại Tấn, tà không thể thắng chính, bọn họ tuyệt đối sẽ không thua mất một phương. Hít sâu một hơi, lớn tiếng ném ra một câu ác độc cuối cùng: “Lão nương phải đi về, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay lão nương, tiểu tiện nhân chết tiệt, ta cho ngươi biết mùi!”

​Thật chả biết bệ hạ có nghe thấy lời thô tục này không nữa.

​Sấm mùa xuân chợt vang, tiếng mưa rơi càng lúc càng xối xả, Thừa Diễn đế đứng dậy khép cửa sổ. Kiều An sớm đã lui ra cùng ám vệ, quản gia tôi tớ của Trấn Bắc Hầu phủ cũng không dám tới quấy rầy, hắn thực hưởng thụ bầu không khí được cùng Dung khanh ở chung một mình. Tuy rằng, Thừa Diễn đế nhíu mày, Dung khanh của hắn đã ngủ.

​Bệnh rất nặng, Dung Cố trọng thương chưa lành, có lẽ cảm thấy rất khó chịu, linh đan diệu dược lấy được từ chỗ Cố tam nương tử kia không biết có tác dụng không nữa. Đang nghĩ ngợi, Dung Cố đột nhiên lên tiếng dọa Thừa Diễn đế nhảy dựng: “Nước. . . . . .”

​Nàng muốn nước. Thừa Diễn đế lại đứng dậy ra gian trước lấy trà, rất tốt, vẫn còn ấm. Có điều khi bưng nước trà vào đến bên giường lại không biết phải làm gì cho đúng, tay bận cầm chén trà nhỏ, làm sao dìu nàng dậy, lại mớm nước thế nào? Dùng một tay? Mặt hơi đen đi, cười nhạo một tiếng, bình tĩnh theo lối cũ đi trả tách trà nhỏ lại trên bàn.

​”Dung khanh. . . . . .” Trở lại bên giường gọi, không phản ứng.

​Cúi người đem nâng nàng dậy để tựa bên mép giường, áo ngủ bằng gấm chảy xuống, cổ áo mở ra, trước ngực quấn chặt lụa trắng, đó là. . . . . . Thừa Diễn đế bị nàng làm cho gấp gáp, đó là buộc ngực? Hắn âm thầm buồn bực, quấn cái thứ này không khó chịu ư, rốt cuộc tội tình gì phải làm đến thế này, thấp giọng gọi một tiếng: “Dung khanh?”

​Mặc dù biết dùng môi chạm môi mớm nước là biện pháp tốt, trẫm không sợ ngươi làm khó trẫm mà sợ ngươi lại làm khó chính mình.

​”Bệ hạ?” Dung Cố phút chốc trợn mắt, có tí mê mang nào.

​Bất đắc dĩ kéo khoảng cách xa ra một chút, thật không có biện pháp, phòng trẫm cứ như phòng cướp.

​Đây là thói quen cảnh giác? Đầu óc còn mơ hồ sao mà lại thấy khuôn mặt người kia đỏ hồng như nung, bày đặt giả bộ cái cọng tỏi, đầu đầy mồ hôi, cổ nổi gân xanh, là vì đau ư? Nghĩ đến linh đan diệu dược có thể trừ bệnh khi uống vào nhưng sẽ rất đau, có lẽ. . . . . . Hắn hừ nhẹ, có lẽ thuốc kia để cho bọn yêu ma quỷ quái dùng, dùng cho người thường, hiển nhiên không có hiệu quả tốt như dùng ở ngay trên người bọn chúng.

​Nhíu mày hỏi: “Dung khanh muốn nói cái gì? Muốn trở mặt rồi hả? Mới vừa rồi là ai sai khiến trẫm bưng trà dâng nước?”

​”Thần dù chết

muôn lần cũng không dám như thế!”

​Thừa Diễn đế sớm có chuẩn bị, ngăn Dung Cố đang cố xuống giường để quỳ, cũng không khách sáo mà liền ôm một cái lấp đầy cõi lòng, lập tức, cúi đầu thở dài ở bên tai nàng: “Khanh đây là muốn trẫm yêu thương nhung nhớ chăng?”

​Quả nhiên vừa nói xong thì thấy bộ dáng giật mình sững sờ của Dung khanh, khụ, luôn là người có cảm giác bị bắt nạt.

“Bệ hạ, ngài. . . . . .”

“Sao, muốn nói trẫm không biết xấu hổ?”

“Bệ hạ!”

​Vui mừng phấn khởi cười nhẹ trên vai nàng. Hắn phát giác chính mình nắm giữ kỹ năng hạng nhất, tuy nói liên tục không dừng thì chả bằng Dung Cố, nhưng so về không biết xấu hổ, Dung Cố còn kém xa. Hiệu quả hình như… cũng không tệ lắm.

​Mạnh mẽ kéo tay nàng, ừm, thực nghe lời, kéo thẳng đầu ngón tay, ừ, dù khẩn trương nhưng không phản kháng, ngược lại chậm rãi thả lỏng, ngẩng đầu nhìn vào con ngươi đen nhánh của nàng, không biết sao trong lòng lại thấy chua xót.

​”Đừng sợ.” Hắn nghe thấy giọng nói của mình, không biết đang an ủi nàng hay tự an ủi mình. Hắn nghĩ Dung khanh không sợ, cả đời cũng chưa từng thấy cái chữ “sợ” này trên người nàng, nói như vậy, là trẫm sợ?

​Mười ngón nắm chặt, vừa lòng nhìn ánh nến chiếu xuống hai người để bóng họ giao hòa cùng một chỗ.

​Ngoài cửa sổ, giông bão chấn động.

​Thành Tây của kinh đô.

​Thành Tây là nơi ở của kẻ giàu sang, tuy rằng đều giàu nhưng cũng có điểm khác nhau. Triều Đại Tấn, hiển vinh nhất tất nhiên là Trấn Bắc hầu Dung Cố vâng mệnh tiên đế phụ tá hoàng đế hiện tại, theo sau là mấy đại thế gia, từ thời tiền triều đã không thể khinh thường mấy thế gia này, tuy nói triều Đại Tấn trọng võ khinh văn nên thế gia đều bị áp chế, nhưng thế gia vẫn là thế gia, cho một cơ hội liền có thể bay thẳng lên trời.

​Mộ Dung thế gia.

​Tại khuê phòng của trưởng tiểu thư. Nha hoàn đều được đi nghỉ, ánh nến nhẹ lay động. Ngồi ngã ra trên đất, Đại tiểu thư Mộ Dung Thanh lấy khăn lau máu tươi nơi khóe môi, nhắm mắt lại, không nói được một lời. Đầu ngón tay của nàng đang run rẩy, hàm răng sít chặt, cứ như phải hứng chịu thống khổ tột cùng.

​“Kí chủ, vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?”

​“Nghĩ thông suốt cái gì, làm con rối cho bọn mi?” Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nàng nói châm biếm.

​“Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

​Tiếng sấm cuồn cuộn. Nàng khẽ cười: “Ta không phải đang uống rượu phạt đấy sao.”

​“Hừ, trước ngươi giả bộ rất giống, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn lộ ra sơ hở.”

​Mộ Dung Thanh liếc mắt, trong mắt xuất hiện tơ máu, đen kịt nhưng lại có tia sáng rực rỡ. “Hả?” nàng thờ ơ hỏi.

​“Trông thủ đoạn của ngươi ở Mộ Dung gia như cá gặp nước, vậy mà lần đầu tiên gặp tiểu hoàng đế làm sao mà độ hảo cảm không tăng thêm tí náo? Thế là lộ ngay. Hừ, chưa bao giờ thiếu kẻ muốn phản kháng hệ thống, ngươi cũng đã biết kết quả của bọn chúng chứ?”

​“Hử?”

​“Tan thành mây khói!”

​Mộ Dung Thanh không lên tiếng, hệ thống lại khuyên, tuy rằng những lời này nó đã nói qua vô số lần: “Người Mộ Dung gia đối với ngài tốt như vậy, ngài chiếm thân thể con gái người ta, đúng ra nên báo đáp, cho nên vì Mộ Dung gia, ngài cũng nên tiến cung, không thể quên ân phụ nghĩa!”

​“Thật sao.”

“Hệ thống có thể cho ngài vẻ đẹp, cho ngài địa vị, cho ngài võ công xưng bá thiên hạ, cho ngài kỳ ngộ để tu luyện thành tiên, cho ngài cơ hộ trường sinh bất lão. . . . . . Có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng của ngài, mà ngài chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ vô cùng đơn giản là được.”

​“Ồ.”

​“Chỉ cần ngài lấy được trái tim của tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế tốt lắm không phải sao? Xã hội hiện đại cũng tìm không thấy kẻ có bề ngoài đẹp như hắn, cũng không ai mang thân phận tôn quý như vậy, huống chi dù thật sự không muốn thì ngài vẫn có thể trói buộc hắn, chẳng nhất định phải dùng thân thể, chỉ số thông minh của ngài là cao nhất mà ta từng gặp, thu thập một tên tiểu hoàng đế chẳng dễ như trở bàn tay hay sao? Kí chủ đừng tự bỏ lỡ!”

​“Thật chăng?” Hắn tốt lại tôn quý, ta sẽ phải tiếp cận ư? Còn đâu là đạo lý cơ chứ.

​“Chẳng cần cảm thấy tủi thân, rất nhiều kẻ tiến công chiếm đóng cũng không thích ứng được ngay từ đầu, thế mà sau còn không phải ngoan ngoãn làm theo sao? Phải biết thích ứng hoàn cảnh, đừng có mà định buộc hoàn cảnh thích ứng ngươi. Có biết hiện tại ngài đang làm gì không? Đương tìm chết đấy! Nếu biết, hiểu rõ là cái chết vẫn không chịu quay đầu thì chính là ngu xuẩn! Là ngoan cố! Có chết cũng không đáng tiếc!”

​“Ừm”

​“Trong số những kẻ tiến công chiếm đóng chả phải cũng có nam nhân sao, nhiệm vụ khiến cho bọn họ đi dụ dỗ nam nhân, chúng chả phải ngoan ngoãn làm theo à? Bởi vì bọn chúng có thể lấy được nhiều thứ khác. Ngài nghĩ mọi việc quá mức nghiêm trọng, người khác đều làm được, sao ngài làm không được, thể hiện chống đối của ngài ư? Ta không thể hiểu được ngài nghĩ thế nào nữa, tự do quan trọng đến vậy sao?”

​“Hừm, có lý.” Làm sao trí khôn của mi có thể hiểu tới được, ta hiểu mà mi không rõ, cho nên ta là người còn mi là hệ thống.

​“Ngài có thể nghĩ ra việc đổi lấy công pháp tu thần để rèn luyện trước khi làm nhiệm vụ để thoát ly hệ thống đã là rất thiên tài, thiếu chút nữa thì bị ngài lừa gạt qua mặt, song ngài vẫn chưa đủ cẩn thận, bị trừng phạt cũng đáng thôi .”

​“Ngươi nói đúng”, ít nhất ta dò xét được rất nhiều điều có ích, mi phát hiện được, rõ ràng là do ta cho mi thấy.

​“Kí chủ, ngài đồng ý đi tuyển tú rồi ư?”

​“Ta đồng ý đây.” Nàng thản nhiên nói.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện