Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 21


trước sau

Edit: Lady Su.

Beta: Moonmaplun.

17780_800017480112948_5073464873832842656_n

Đêm đó, Trấn Bắc Hầu ngủ đêm với Đế Vương ở Thiên Điện. Thừa Diễn Đế tự giễu một tiếng, như vậy là đủ rồi, năm đó Thái Tổ uy mãnh bá đạo, tranh đấu giành thiên hạ , cũng ròng rã chín năm, trẫm theo đuổi trái tim của Dung khanh … Sẽ không cần chín năm chứ… Đúng là bi thương thật.

“Bệ hạ, ngài có cần …” Kiều ám muội nở nụ cười, một nô bộc học tập theo cách của chủ nhân, lúc cần thiết nói cho chủ nhân : mở miệng ra là y như hiện tại, ngài nếu như thật sự thèm nhỏ dãi cái người Trấn Bắc Hầu, nô tài liều mạng không muốn cũng phải chúc phúc cho sức lực của ngài!

Thừa Diễn Đế đương nhiên hiểu rõ ràng ý của hắn, đời trước tại lúc hoang đường nhất, Kiều đều làm những chuyện như thế, rất giống Tú ông trong kỹ viện làm dơ bẩn con nhà người ta. Bất quá những điều kia đều là sự lựa chọn của chính hắn, hắn thừa nhận chính mình hoang đường, huống hồ người mà Kiều tìm được vẫn là sạch sẽ an toàn .

“Không cần nữa rồi.” Hắn giải thích .

Sáng sớm ngày thứ hai, Thừa Diễn Đế dậy rất sớm, hôm nay không lên triều, nhưng cần đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, hỏi qua cung nhân, Trấn Bắc Hầu rất sớm đã thức dậy, bây giờ đang ở ngoài tẩm cung , cách đó không xa có rừng trúc mà nàng thì đang luyện kiếm ở đấy. Cũng không đi quấy rối, đồ vật mà Dung Cố thực lòng yêu thích cũng không nhiều, nếu được nàng yêu thích, sẽ theo nàng mãi mãi.

Ba khắc sau , Trấn Bắc Hầu luyện kiếm trở về , rửa mặt xong bèn đến Ngự Thư Phòng bái kiến, Thừa Diễn Đế nhìn Dung Cố còn hơi hiện ra hơi nước trong con mắt thì lòng mềm nhũn: “Khanh muốn về thì trở về đi.” Trấn Bắc Hầu phủ còn có nhiều người cho rằng Hoàng Đế mưu đồ ám hại tính mạng Hầu Gia của bọn họ , còn ngóng trông Hầu Gia hồi phủ đây.

“Vâng, bệ hạ.” Mới vừa luyện xong kiếm, âm thanh của nàng so với ngày thường cao hơn mấy phần, bị Thừa Diễn Đế phát hiện ra ngay.

“Bệ hạ! Từ Ninh Cung Thiên Điện có cung nhân cầu kiến!”

“Cho nàng vào.” Quét mắt qua chỗ Dung Cố, nàng không hề cảm xúc vẫn đứng thẳng.

Lảo đảo một lúc , cung nữ áo màu lục khóc kể lể: “Bệ hạ, bệ hạ, nô tỳ thực sự không đành lòng , cho dù chết cũng phải bẩm báo với bệ hạ !”

Thút thít nghẹn ngào kể rằng : “Bệ hạ, trong cung khắp nơi bàn tán về Cố Gia nương tử, còn bị nương tử nghe được hết, nương tử tâm tính lương thiện không cùng các nàng so đo tính toán, nhưng, nhưng những lời này thực sự là quá bất công rồi…”

“… Nương tử bị ủy khuất cũng không nói ra, trong lòng nhẫn nhịn, nô tỳ nhìn nàng như vậy thực sự rất đau lòng , nương tử tốt như vậy, tại sao đều có người đến tìm nàng làm khó dễ? Hu..huh…hu…, bệ hạ, nô tỳ gạt nương tử để van cầu đến diện kiến ngài, ngươi hãy từ bi cứu giúp nương tử đi!”

Hai ngày nay trong cung truyền ra tin tức “Cố tam nương sao chép văn kiện”, vừa bắt đầu vẫn chỉ là trong nội bộ mấy văn nhân sĩ tử lưu truyền, nay đã lan ra Kinh Thành, ra toàn bộ đại Tấn rồi.

Chứng cứ tựa hồ vô cùng xác thực, có bản thảo 《 Thiên Long Bát Bộ 》, dành cho con cháu kế thừa 《 Thiên Long Bát Bộ 》 , nội dung cũng có ngàn vạn liên hệ với các loại bản thảo như《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 《 Thần Điêu Hiệp Lữ 》. Rất rõ ràng, điều này tựa hồ đều từ một người mà ra.

Rất có liên quan đến việc văn phong của nàng ta có điểm đáng ngờ : Nàng trước tiên làm thơ , sau đó tả từ , sau lại viết tiểu thuyết , có vẻ như không gì không làm được, nhưng then chốt là văn phong khác nhau, lúc thì hào phóng , lúc lại uyển chuyển , khi thì thanh lệ , khi lại tối nghĩa…

Căn bản không giống một người viết.

Điểm đáng ngờ này cũng đã từng có người nói ra. Cố tam nương có thể thành danh, tất nhiên là đạp trên đầu vô số người, đặc biệt là toàn bộ văn nhân sĩ tử tại thành Dương Châu, dù sao bọn họ đều là những người tự xưng là đọc đủ thứ thi thư nhưng bị một cô nương đánh bại, đây là sự thực mà thiên hạ đều biết . Bọn họ đương nhiên sẽ không phục, liền tới cửa khiêu chiến nói Cố tam nương bắt người viết thay để lừa dối thế nhân, nhưng cuối cùng đều bị Cố tam nương đùng đùng nổi giận làm mất mặt — trước mặt mọi người đấu thơ, cuối cùng cũng không đấu lại được.

Kết cục rất tốt đẹp: Cố tam nương thuần khiết vô tội , tài danh nâng cao một bước , đức cũng truyền khắp thiên hạ; những văn nhân sĩ tử tới cửa khiêu khích nàng , chuột chạy qua đường người người phỉ nhổ… Ngay cả lão phu tử đức cao vọng trọng lên tiếng tán thành nói rằng “Cố tam nương tử văn phong có chút kỳ lạ” cũng bị người chỉ trích là mua danh chuộc tiếng, cậy già lên mặt, xấu hổ hối hận đóng cửa không dám ra ngoài.

Mọi người đều nói, đáng đời .

Những người bị làm mất mặt , làm hỏng danh tiếng — một tiểu cô nương cũng không sánh bằng, còn bị coi là bịa đặt sinh sự bại hoại , mọi người khoan dung rộng lượng không tính toán với ngươi, nhưng ngươi còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mắt mọi người sao? Lòng dạ nhỏ mọn, đố kị người tài, đê tiện hạ lưu — ngươi còn có mặt mũi sống ở cõi đời này sao?

Kết cục phân ra ba loại: Một nhóm văn nhân sĩ tử hối cải đã biến thành một nhóm người ủng hộ Cố tam nương , một đám khác nản lòng thoái chí về nhà làm ruộng, cuối cùng một phần nhỏ không quay đầu lại , là những phần tử ngoan cố chuyển sang hoạt động bí mật chờ để hạ gục Cố tam nương ——

Bọn họ đem danh tiếng của mình so với tính mạng còn nặng hơn, bọn họ mất đi tiền đồ mất đi tất cả, chính là chết cũng muốn kéo người kia theo!

Cố tam nương mới tả 《 Thiên Long Bát Bộ 》, bọn họ cho rằng rốt cục cũng có cơ hội hạ gục nàng, dù sao viết tiểu thuyết sẽ được cho là “Thấp kém” , nhưng kết cục… Không cần nhiều lời để nói nữa.

Thừa Diễn Đế trầm mặc không nói, hắn biết những văn nhân kia không có ai đi nói như vậy , nhiều nhất là chỉ đi khoe khoang, quá thanh cao, rất cố chấp, nhưng… Thừa Diễn Đế trào phúng nở nụ cười, ai bảo đối thủ của bọn họ là kỳ tài được Thiên Địa che chở – Cố tam nương đây.

Một người tiến công chiếm đóng, bọn họ dưới trướng đều thành xương cốt đáng vất đi

Đều là mệnh cả . Hắn xuyên qua song cửa nhìn lên bầu trời đã mấy trăm ngàn năm che chở con dân : “Đây là số mệnh.”

Nhẹ nhàng, âm thanh rất nhỏ lại bị nhĩ lực siêu phàm của Trấn Bắc Hầu nghe được : “Bệ hạ!”

“Không sao.”

Cung nữ còn đang khóc lóc tố cáo : “Bệ hạ, chỉ có ngài mới có thể cứu nương tử thôi! Bệ hạ…”

Thừa Diễn Đế hồi

tưởng lúc Kiều báo tin tức về cho hắn . Thành Dương Châu, những văn nhân sĩ tử bị Cố tam nương làm mất mặt khi nghe được tin, trong lòng mọi người tự nhiên hoan hô nhảy nhót, nhiều lần thất bại của bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng..

Đáng tiếc… Đáng tiếc hiệu quả không tốt lắm nhỉ ?

Điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn, còn có “Thiên Địa đại thế”, “Thiên Địa cảm chi” mà, Thiên sẽ giúp nàng. Người trong thiên hạ mơ hồ chia ra làm hai phái, một phương nói Cố tam nương sao chép thật, một phương khác nói nàng bị hãm hại, mỗi người có đạo lý riêng, càng lúc càng căng thẳng hơn rồi.

Sự thực chứng minh, Thiên quyết định rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi, Thiên nói phải cho Cố tam nương được huởng thụ , cho thì sẽ không thu hồi, tuy rằng nàng ta sao chép , nhưng Thiên nơi nào sẽ để ý tới những điều này?

Cung nữ cúi đầu quỳ, Kiều thức thời điểm huyệt rồi vứt qua một bên, Thừa Diễn Đế áo bào rộng dài , đưa tay nắm chặt tay Dung Cố , sâu sắc mà nhìn nàng: Thiên muốn ngươi chết, ta không cho phép ngươi chết.

“Bệ hạ, ngài đi xem nương tử đi!”

“Được, trẫm đi.” Hắn viết lên lòng bàn tay Dung Cố điều gì đó, sau đó dẫn nàng đi đến cung Từ Ninh . Dung Cố sững sờ chốc lát, trong mắt hơi động, cũng đẩy cửa mà ra.

Đó là hai chữ — “Tin trẫm” .

Từ Ninh Cung Thiên Điện. Cố tam nương mặt không có chút máu , dung nhan tiều tụy, ngồi ở bên giường nhỏ không nhúc nhích như một con rối .

“Nương tử, ngài không nên giấu ở trong lòng, khóc đi, khóc sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Khóc, ta tại sao lại muốn khóc?” Lặng người một thoáng mới nhàn nhạt hỏi ngược lại.

“Nương tử, ngài…”

“Ta không có chuyện gì đâu, thật sự đấy.” Trong mắt dần dần có hào quang.

“Ngài…”

“Ta kể cho các ngươi nghe chuyện xưa.” Giọng nữ cực kỳ dễ nghe, chậm rãi nói : “Thời cổ có một nguyên sĩ đi kêu oan, hắn bị hoàng đế của mình nghi oan rồi bị lưu đày… Cứ như thế mà đi tới bên bờ sông.”

Giọng nữ trầm ngâm nói:

[ Khuất Nguyên bị đuổi, dạo trên bờ đầm, vừa đi vừa ngâm, vẻ mặt tiều tuỵ, dáng người gầy còm.

Ông chài trông thấy liền ướm hỏi: “Tam Lư đại phu đấy phải không? Vì sao mà đến nông nỗi ấy?”

Khuất Nguyên bèn đáp lại ung dung: “Mọi người đều say, mình ta tỉnh, khắp đời đều đục, mình ta trong, vì thế mà bị đuổi.”

Ông chài nói: “Thánh nhân không câu nệ, theo đời mà biến thông. Mọi người đều say, sao không uống tràn cho ngây ngất đi? Khắp đời đều đục, sao không theo dòng mà sục ngàu lên? Lại cứ nghĩ sâu làm cao, để đến nỗi bị đuổi nào!”

Khuất Nguyên nói: “Ta nghe, người mới gội thì phủi khăn, người mới tắm thì giũ áo, ai lại đem tấm thân trong vắt, mà nhuốm lấy nhớp nhơ của vật? Thà nhảy xuống dòng Tương, chôn trong bụng thuồng luồng, sao lại đem cái tiết sáng ngời mà vùi vào bụi bặm của đời?” ]

(Khúc này cv bao khó hiểu nên Mun kiếm lời dịch sẵn: Người dịch: Đào Duy Anh; Nguồn: Google)

Cung nhân nghe không hiểu, nhưng cảm thấy vào giờ phút này Cố tam nương chính là tiên nữ chân chân chính chính băng thanh ngọc khiết.

Nàng lại lặp lại một lần nữa : “Mọi người đều say, mình ta tỉnh, khắp đời đều đục, mình ta trong. Người mới gội thì phủi khăn, người mới tắm thì giũ áo, ai lại đem tấm thân trong vắt, mà nhuốm lấy nhớp nhơ của vật?!”

Ngoài phòng Thừa Diễn Đế vừa nghe đã hiểu, thật sự có tài hoa, không phải sao. Là ý nói trên đời này đều là người hại người , à còn có mỗi nàng trời sinh cao thượng, không muốn bị thế tục sỉ nhục, đây là ý muốn nói thế nhân đều hiểu lầm nàng , không hiểu nàng, vì lẽ đó muốn giống như Khuất Nguyên, tự sát sao?

Cái này không thể được. Tuy rằng rất có khả năng là giả vờ.

“Tam nương, nàng…” Hắn tìm vẻ mặt thích hợp vọt vào, hắn biết, nhất định là phải cực kỳ lo lắng. Nhìn thấy hắn cả phòng đều hiện lên nét mặt kinh hãi .

“Tam nương, trẫm tin nàng, nàng không làm chuyện điên rồ đó đâu!” Rống to.

“Bệ hạ! Dân nữ…”

“Đám kia là lũ bịa đặt sinh sự , trẫm thay nàng xử lý!” Hắn cảm thấy vừa nãy diễn hơi sâu , nên hạ giọng nói : “Trẫm thật sự tin tưởng nàng.”

“Bệ hạ, thanh danh của ta, ta không để ý , ta bây giờ với bộ dáng này, làm sao… làm sao…” Gả cho chàng được nữa?

Xác thực không dễ dàng một chút nào, Cố tam nương ở Dương Châu từng bước từng bước vào trong cung, lại tấn công trái tim của hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lại tăng thêm sức mạnh , nàng có thể lên làm Hoàng Hậu , dù sao người trong thiên hạ phản đối rất ít , Thái Hậu cũng rất yêu thích nàng mà, thân phận không là vấn đề, không phải có Vương Gia nguyện thu nhận nàng làm nghĩa nữ sao? Hiện tại tất cả đều bị phá huỷ.

“Không sao, trẫm sẽ chứng minh sự trong sạch của ngươi!” Hắn ánh mắt buồn bã, đối với Cố tam nương lại trở nên ôn nhu, “Những người khác không quan trọng, chỉ là Mẫu Hậu nghe tin tiểu nhân nói như vậy, có chút hiểu lầm nàng, lão nhân thích nhất là sự ngạc nhiên, ngươi cũng hiểu phải không…”

“Dân nữ rõ .” Trên mặt nàng lóe qua cái gì đó rồi lại biến mất, than thở: “Thừa quân thâm tình, Cố ba đời này… nhất định không phụ chàng.”

“Tam nương…”

“Ta biết sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, rất nhiều người không muốn ta và chàng lấy nhau, nhưng… Có một câu nói ‘Tin tưởng’ của chàng , ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

“Tam nương…”

Rời Thiên Điện, Thừa Diễn Đế thu hồi vẻ mặt thương tiếc, không hổ là tài nữ, biểu tình ấy , xưng “Ta” mà không xưng “Dân nữ”, tình yêu tha thiết tự nhiên được bộc lộ, hắn cảm động rồi đấy.

Thừa Diễn Đế cảm thấy hắn lại biết cái gì RỒI, quả nhiên hết thảy người phụ nữ đều yêu thích độc nhất vô nhị, Dung khanh của hắn lại thúc đẩy hắn tuyển tú nữa rồi…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện