Edit: Lady Su.
Beta: Moonmaplun.
Tạm biệt Cố tam nương , Thừa Diễn Đế cảm thấy hơi yên tâm, chuyện hắn muốn làm tuy rằng gian nan, nhưng dần dần, cũng phát triển theo ý nguyện của hắn rồi.
Những ngày kế tiếp hắn lại bố trí không ít . Mấy ngày nay vào triều cũng thấy sóng yên biển lặng, nhưng Thừa Diễn Đế cho rằng, điều này hiển nhiên là sự yên bình trước cơn bão.
“Dung khanh, thế nào rồi?” Dung Cố vẫn còn tiếp tục tiếp xúc cùng Lăng Sở Sở, nhưng nàng nói rằng Lăng Sở Sở vẫn tương đối tin tưởng mị lực của chính mình, vì lẽ đó dù không sử dụng mấy thủ đoạn siêu phàm, nàng đã bị quyến rũ đến thần hồn điên đảo bởi Trấn Bắc Hầu.
“Rất thuận lợi, Lăng Sở Sở có lẽ sẽ biến thành vũ khí đắc lực trong tay chúng ta.”
“Rất tốt.” Vũ khí sao, chém về phía đầu của kẻ địch. Lăng Sở Sở thủ đoạn khôn lường, nhưng quá mức tự phụ, xác thực có thể đem ra dùng một chút , đầu tiên là, sẽ không phản quyết gì đâu.
Híp mắt nghĩ một hồi, hắn hỏi Kiều đang một bên chờ đợi : “Những người khác sao rồi?” Hắn phái người bên Kiều đi giám sát không ít: Cố tam nương, Mộ Dung Thanh, Lăng Sở Sở, còn có nhân vật gần đây nhất cung cấp thông tin Cố tam nương đi đạo văn phong cũng đã bị tìm hiểu tận nguồn tận gốc. Đột nhiên nghĩ thông suốt ra rất nhiều chuyện, Thừa Diễn Đế cũng không gạt người bên cạnh nữa, Kiều thành người thứ hai sau Dung Cố biết chuyện.
“Bệ hạ, Cố tam nương vùi đầu viết sách, hình như là muốn trưng ra cái gì đó rất ghê gớm. Mộ Dung Thanh trước sau như một cùng Đại Trường công chúa đánh chiến một hồi, dần dần thắng được nhà Mộ Dung, già trẻ lớn bé đều ra sức thưởng thức và chống đỡ, cũng không làm ra chuyện gì kỳ quái, bất quá lão nô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng…”
“Trẫm cũng cảm thấy kỳ lạ.”
“Không kỳ quái mới là điều kỳ quái nhất. Nàng ta quá giống một người bình thường , một người ở phía sau viện ăn sung mặc sướng , làm một khuê tú nhà đại gia .” Dung Cố lại nói trúng tim đen. Bọn họ nhìn thấu Lăng Sở Sở cùng Cố tam nương , còn Mộ Dung Thanh đối lập hẳn , cách làm thực sự quá mức quỷ dị .
“Trẫm đã hiểu.” Dung Cố ở một số thời điểm thực sự là quá mức nhạy cảm, lại như trong chiến trận , một chút thôi cũng đã nhìn ra điểm yếu của quân địch, giống như hiện tại đã thấy được tật xấu của Mộ Dung Thanh.
“Nàng ta muốn hòa vào thế giới của chúng ta một cách triệt để của rồi sao ?” Thừa diễn đế nói. Như vậy vẫn tính là thông minh, so với Mộ Dung Thanh và người hướng dẫn khác , ưu thế lớn nhất chính là thân phận, thân phận đại tiểu thư nhà Mộ Dung này, nếu không cố gắng lợi dụng, mà lại đi làm mưa làm gió thì cũng quá thừa thãi rồi.
Cố tam nương và Lăng Sở Sở quá mức mê muội với “Hệ thống” , thứ mang cho các nàng sức mạnh, cũng không biết lực lượng này chỉ là một lớp vỏ bọc bên ngoài, nếu như Hệ thống đột nhiên biến mất ? Mộ Dung Thanh như vậy mới thật sự là thông minh, người dựa vào đầu óc của chính mình, mà không phải nhờ người khác ban ân.
Người khác chính là người khác, một mực ỷ lại chỉ có thể càng lún càng sâu mà thôi .
“Muôn vàn chuyện.” May là liệt tổ liệt tông ban tặng hắn một vật “Thiên phú”, để hắn biết Mộ Dung Thanh cũng là một người hướng dẫn, bằng không… Mộ Dung Thanh biểu hiện đến bây giờ , nếu như nàng không chủ động bại lộ, bọn họ cả đời cũng sẽ không biết. Ẩn giấu như thế, nói vậy mưu đồ cũng rất sâu.
“Tìm một cơ hội thăm dò thử đi.” Dung Cố trong đôi mắt lại là sự chờ mong, Thừa Diễn Đế lần thứ hai cảm thấy bất đắc dĩ.
“Chú ý an toàn.”
“Những người khác đâu?” Thừa Diễn Đế lại hỏi Kiều.
“Lão nô vô dụng, những kẻ nắm chứng cứ đều là người cực kỳ giảo hoạt, lão nô cuối cùng chỉ tìm thấy mấy kẻ du côn vô lại , thần nghĩ bọn họ đã sớm có sự đề phòng rồi.”
“Ừm.” Hắn đã sớm đoán được , bọn chúng đều là những kẻ không phải hạng ngu ngốc gì, nghĩ đến việc Hệ thống để bọn họ “xuyên qua” đến thế giới này cũng đã phải trả giá rất đắt, đương nhiên sẽ chọn người có khả năng thành công cao.
“Người thông minh cũng có chỗ tốt.” Dung Cố đột nhiên nói.
“Ái khanh nói rất có lý.” Thừa Diễn Đế cảm thấy Dung Cố và hắn thực sự là quá hiểu nhau rồi. Nếu như có kẻ ngu dốt, những người ngu này rất có khả năng bị một người thông minh tác động thành một nhóm , vì là một mình hắn cống hiến, như vậy đối thủ của bọn họ chính là một tổ chức rồi. Nhưng hiện tại nếu đều là người thông minh, như vậy rất tốt, bọn họ ai cũng không tin ai, minh tranh ám đấu tuyệt đối không thể thiếu , đây chính là cơ hội cho Đại Tấn.
“Trẫm không yên lòng để bọn họ vẫn nhòm ngó trong bóng tối, vậy thì tạo cơ hội để bọn họ mạo hiểm một lần nữa đi, một lần không bắt được vậy thì lại một lần nữa. Trẫm cũng phiền ứng phó Cố tam nương , vừa vặn cùng nhau giải quyết luôn .”
“Bệ hạ đã có đối sách?”
“Ừm. Ẩn giấu thân phận đều là vì trẫm mà , mấy ngày trước biết trẫm muốn kết hôn , lập Cố tam nương làm hoàng hậu thì mỗi một người đều ngồi không yên , nếu như làm quá hơn nữa thì sẽ ra sao đây?”
“Bệ hạ, ngài không thể!” Dung Cố lập tức rõ ràng ý tứ của Thừa Diễn Đế. Hoàng Đế đã không biết xấu hổ đến mức tận cùng luôn rồi hả ? Coi như nếu thành công , tổn hại chung quy vẫn là Đại Tấn và bộ mặt của bệ hạ .
“Trẫm có thể. Trẫm sẽ có chừng mực.” Thừa Diễn Đế đưa ra lời thề son sắt bảo đảm, nhưng lại gặp phải ánh mắt hoài nghi của Dung Cố. Bất đắc dĩ nói: “Cái này cũng là bất đắc dĩ, càng sớm giải quyết thì trẫm cũng được yên tĩnh một lúc, Dung khanh nhẫn tâm để Đại Tấn bị khuấy đảo như vậy ? Được rồi, đi làm chuyện ngươi nên làm đi.”
“… Dạ, thần, tuân chỉ.” Thừa Diễn Đế nói với nàng bao nhiêu sự tình, vì lẽ đó nhiệm vụ hiện tại của Dung Cố chính là bảo dưỡng cho tốt thân thể để có thể sớm ngày cầm lại Bắc quân.
Nói đến đây thì Thừa Diễn Đế cảm thấy rất không dễ chịu, bây giờ tướng lĩnh ở Bắc Cương chính là tâm phúc của hắn , chẳng lẽ cũng phải rút về? Xem ra rất đơn giản, có thể trấn một bên tướng lĩnh là có thể tùy tùy tiện tiện liền đổi lại chơi phải không? Một tháng đổi một lần ? Tất cả mọi người đều biết Hoàng đế đối với Trấn Bắc Hầu là có ác ý, hiện tại đổi lại, chỉ có thể gợi ra đủ loại suy đoán, kết cục là, quân tâm lại càng không ổn mà thôi.
Chỉ có thể từ từ mà thôi .
… … …
Ngày đại triều tiếp theo , cự ly gần nhất , hết thảy đại thần đều kinh hãi phát hiện, Trấn Bắc Hầu dĩ nhiên vào triều rồi ! Các đại thần trong lòng gợn lên ngàn vạn ý nghĩ lung ta lung tung nhưng cũng không biểu hiện ra, từng người đều cung cung kính kính mà tiến lên hàn huyên. Trấn Bắc Hầu dù sao cũng là Trấn Bắc Hầu, không phải mấy con chó mèo vớ vẩn, chỉ cần hắn có thể đường đường chính chính đứng ở chỗ này, thì không ai dám chậm trễ chút nào.
Bất quá…
Trấn Bắc Hầu không phải bệnh muốn chết sao? Ánh mắt đảo qua, bọn họ kinh hãi phát hiện Trấn Bắc Hầu tinh thần rất tốt , sắc mặt hồng hào, một
Xem ra lúc trước đều là lời đồn ? Là Hoàng đế và Trấn Bắc Hầu lại một phen tranh đấu? Nghĩ tới đây bọn họ vẫy vẫy tay áo không nghĩ nhiều nữa. Không nên dính líu , tuyệt không nên dính líu, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người.
“Bệ hạ, trong giới trí thức có một việc làm huyên náo Đại Tấn suốt mấy ngày nay .” Có một Ngự Sử tiến lên tấu nói. Xung quanh đại thần tựa hồ biết hắn muốn nói cái gì, ngước mắt chỉ nhìn hắn.
“Ồ?” Thừa Diễn Đế hững hờ giương mắt.
“Cố tam nương đạo văn ! Thần nghe nói….” Ngự Sử nâng cao âm thanh nơi cổ họng, toàn bộ đại điện đều nghe được rõ ràng. Tựa hồ thoả mãn hiệu quả do chính mình tạo thành , lập tức dõng dạc trần thuật.
Hắn bị cắt lời rồi.
“Câm miệng!” Thừa Diễn Đế khi nghe đến ba chữ “Cố tam nương” liền thay đổi sắc mặt, mà khi nghe được chữ “đạo văn” liền rống lên.
Cả điện vắng lặng. Chỉ còn lại tiếng hít thở của Thừa Diễn Đế, đó là sự giận dữ.
“Bệ hạ bớt giận!” Không biết là ai hô như thế .
“Bệ hạ bớt giận! !” Các đại thần đều phản ứng lại, quỳ xuống dập đầu, trong lòng đều là sóng lớn. Bệ hạ chưa từng ở trước mặt mọi người tức giận như vậy, không, hắn chưa từng nổi giận, cho dù là bị Trấn Bắc Hầu bức bách đến cực điểm cũng không, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng thể hiện sắc mặt thâm trầm, nhưng hôm nay…
Bây giờ vì một Cố tam nương liền…
Cố tam nương đối với bệ hạ có ảnh hưởng quá sâu rồi.
Thừa Diễn Đế không gọi dậy, các đại thần không thể làm gì khác hơn là quỳ, bọn họ âm thầm trao đổi ánh mắt, từ trước đã nghe rằng bệ hạ đối với Cố tam nương có tình ý, không nghĩ tới lại mức độ này, nhìn Ngự Sử bị Hoàng Đế dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm, đều bị hù chết.
Thật là vướng tay chân. Mọi ngày mấy chuyện nan giải này đều do ai giải quyết?
Là Trấn Bắc hầu.
Len lén liếc mắt hướng về Trấn Bắc Hầu , Trấn Bắc Hầu cuũng quỳ xuống không nói một lời , mặt bình tĩnh. Lần trước sự tình tuyển tú , không phải là Hầu Gia ngài tiến vào thứ cung giải quyết sao? Lần này là muốn trút giận lên đầu mấy Lão Nhân gia này. Bọn họ rất yêu thích văn phong của Cố tam nương , Cố tam nương tiếp đãi họ cũng rất tốt , thế nhưng, nói chuyện đạo văn , có thể đối với bệ hạ gây ảnh hưởng lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối không thể chịu đựng.
Các đại thần đều không hy vọng chính mình phụng dưỡng Quân Vương bằng một lòng thực tâm , không phải là bởi vì trong miệng nói tổ tông gia pháp giang sơn xã tắc, mà là bởi vì điều này sẽ làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm.
Nói cách khác, một ngày kia “chân tâm người yêu” bị hại chết , tìm tới hung thủ, Thừa Diễn Đế có phải hay không sẽ tru di cửu tộc ? Các đại thần trong điện, trời mới biết có thể hay không liên lụy đến cái đầu của mình!
Nếu như tìm không được hung thủ, Hoàng Đế có thể hay không hỉ nộ vô thường, bị bệnh thần kinh? Có thể hay không nếu muốn giết quách đi tất cả mọi người để giải quyết phiền muộn trong lòng ? Có thể hay không làm cho cả thiên hạ cùng người yêu của hắn chôn cùng nhau?
Rất có khả năng!
Tuy rằng Hoàng Đế bệ hạ có thể là minh quân, là vì giang sơn xã tắc sẽ đè nén xuống lửa giận mà không trút giận lên người khác, có thể trên thế giới này xưa nay đều là hôn quân nhiều còn minh quân lại thiếu, Hoàng Đế bệ hạ vẫn cao cao tại thượng mà ngồi xuống, ai dám dùng đầu bảo đảm hắn chính là một minh quân có tự chủ ?
Không dám, mạng , chỉ có một cái, đương nhiên phải cố gắng quý trọng.
Đều do cái loại “người yêu” kia !
Bọn họ làm quan không dễ dàng, tại sao không thể an toàn hưởng thụ một lúc, còn muốn vì người yêu của Hoàng Đế bệ hạ lo lắng đề phòng. người yêu của Hoàng Đế bệ hạ , chính là Bồ Tát của bọn họ, phải bảo vệ , phải cung kính ..
Bệ hạ đối với Cố tam nương…
Nếu như thật sự tình căn thâm chủng thì bọn họ cũng hết cách rồi, nếu như chỉ là mới nhen nhóm, nhất định phải dập tắt ngay!
Bọn họ đều là kẻ già đời, trong nháy mắt liền rõ ràng ý nghĩ từng người , có thể chính kiến không hợp, nhưng đây đã là chuyện lớn bằng trời , đương nhiên phải vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà cùng chung mối thù.
Lại nói… Trấn Bắc Hầu sao vẫn còn trầm mặc?
Đang muốn nói thì bên tai truyền đến âm thanh của Trấn Bắc hầu : “Bệ hạ cân nhắc!”
“Cân nhắc cái gì ?”
“Bệ hạ ngài không thể vì lợi ích một người mà không để ý giang sơn xã tắc! Ngài hôm nay biểu hiện đã khác người ngài có biết hay không? Cố tam nương việc này thật sự có phần kỳ lạ, ngài tại sao lại ngắt lời tấu của Ngự Sử ? Cố tam nương đối với ngài ảnh hưởng quá mức rồi, suy nghĩ rồi mới quyết định , ngài hãy nhìn lại Tiên Đế, nhìn lại Đại Tấn… ”
“Câm miệng, trẫm không muốn nghe , trẫm yêu nàng , e ngại ngươi cái gì hả ? Ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì chỉ trích nàng? Ngươi cho rằng trẫm thật không dám bắt ngươi sao ! ?”
“Bệ hạ, Cố tam nương đức hạnh bại hoại , nhiễu loạn lòng Đế , bệ hạ ngài —— ”
“Trẫm nói rồi , ngươi câm miệng! ! !” Thừa Diễn Đế đột nhiên đứng lên một cước đạp thị vệ bên cạnh , cắt đứt lời Dung Cố muốn nói ra. Điều vừa nói đều không phải là thật lòng , Dung Cố cũng biết, có thể giữ thể diện trên này , không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Cảm thấy sự tình ngày càng vượt tầm kiểm soát, không thể tiếp tục rồi ! Thừa Diễn Đế trợn mắt lên giận dữ nhìn cả điện trầm mặc, tay áo vung lên: “Bãi triều!”
“Trấn Bắc Hầu, Trấn Bắc Hầu Dung Cố, ngươi đi theo trẫm ! ! !”
Đi trước , Thừa Diễn Đế gắt gao dắt tay của nàng, khí lực rất lớn, lớn đến mức Dung Cố trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi. Đi rồi vài bộ tâm thần không thuộc về Thừa Diễn Đế mới rốt cục phiêu thấy, phản ứng lại, giống như điện giật thả ra.
Bóng người của bọn họ dần dần biến mất, các đại thần rốt cục yên lòng thở một hơi thật dài, bệ hạ thực sự quá khác thường , trước hắn đối với Trấn Bắc Hầu thái độ thế nào bọn họ đương nhiên rõ ràng, ẩn nhẫn không bộc phát mà lại động thủ trong bóng tối, bây giờ vì một Cố tam nương liền trở mặt rồi hả ? Bệ hạ đối với Cố tam nương, thật sự…