Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 23


trước sau

Edit: Mạn Mạn

Beta: Moonmaplun

DFe1JML

​Rời khỏi đại điện, Thừa Diễn Đế đi thêm vài bước rồi dừng lại. Hắn nhìn Trấn Bắc Hầu, tâm sinh một ít đề phòng. Lúc nãy hắn mới phát hiện, phản ứng của Dung Cố có gì đó không đúng. Trong lòng hắn có một suy đoán, suy đoán này mãi không trôi đi, khiến hắn rất không yên.​

Đánh chết hắn cũng không chịu làm rõ trước. Hắn cười hì hì, khoe thành tích: “Thế nào Dung khanh, Trẫm vừa diễn ra sao? Nhìn Trẫm xem, Trẫm có giống đại hôn quân, chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn không? Nhưng mà Dung khanh, ngươi yên tâm, Trẫm chính là một minh quân, ngươi nói có đúng không? Có Dung khanh ở đây giám sát, Trẫm đương nhiên là một minh quân trước nay chưa từng có, Trẫm…”

“Bệ hạ, ngài chột dạ?”

Chuỗi dài âm thanh định nói, đều nghẹn ở miệng. Hắn chớp mắt mấy cái, vô tội hỏi: “Trẫm chột dạ? Ngươi nói Trẫm chột dạ? Sao có thể thế được? Trẫm chưa bao giờ chột dạ! Trên đời này, người có thể khiến Trẫm chột dạ còn chưa sinh ra đâu. ​Sao Tẫm lại phải chột dạ?”

​”Ngài chột dạ!” ​

“Hả…?”

“Những lời ngài nói trên đại điện ban nãy, là thật tâm.”

“Hể…?”

“Trên đại điện, ngài nói ‘Ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì chỉ trích nàng? Ngươi thực sự cho rằng Trẫm không dám bắt ngươi?’, đều là lời thật lòng.”

“…” Không phải, mặc dù đời trước đúng thế.

“Không sao đâu bệ hạ. Thần biết đó là suy nghĩ trong quá khứ của ngài. Thần sẽ không hiểu lầm.”

“Ồ…?”

“Ngài đã biết chuyện về hệ thống, có đối lập, trong vòng một đêm nhận ra lòng trung thành của thần đối với ngài là thật, cho nên muốn giữ thần lại, để thần cống hiến vì ngài.”

“…” Lại không muốn nghe. Làm sao bây giờ?

“Vẫn không thể nói chuyện. Bệ hạ muốn gì cứ nói thẳng, nghĩ gì cũng có thể trược tiếp làm. Ngài cảm thấy bên mình ít người đáng tin, muốn dùng thần, thần tất nhiên sẽ không từ chối. Vậy nên ngài không cần nói mấy lời kỳ kỳ quái quái nữa.”

“…” Trẫm đã nói lời gì kỳ kỳ quái quái à?

“Ai dạy bệ hạ làm như vậy?” Mày nhăn lại, rất giống trưởng bối lo lắng cho đứa nhỏ có tư tưởng sai lệch.

​”…”

“Bệ hạ, ngài phải nhớ rằng, ngài là Hoàng Đế, là Hoàng Đế của Đại Tấn ta, là người đứng đầu vạn dân. Trên đời này, không có bất kỳ vật gì đáng giá để ngài hy sinh lớn như vậy. Dù có chuyện gì xảy ra thì, thần cũng vĩnh viễn che phía trước ngài, cho nên ngài không cần vì bất cứ chuyện gì mà ủy khuất bản thân.”

“…” Rõ rồi! Nhưng ngươi hiểu lầm ý Trẫm. Trẫm còn lâu mới cần ngươi che chỡ.

Thừa Diễn Đế hạ quyết tâm, bật người giải quyết Cố tam nương tử, diễn vô cùng thật. Dung Cố thấy hắn hư tình giả ý với Cố tam nương tử, cũng liên tưởng tới  chính mình. Thực oan uổng, mặc dù thái độ của hắn quả thật thay đổi quá nhanh, rất không đáng tin.

“Trẫm hiểu.” Nếm trải hương vị khổ đau của bậc bề trên, không lịch sử mưa gió nào có thể rửa trôi, giải quyết xong Cố tam nương tử, Trẫm sẽ cùng ngươi nói tiếp.

Kết quả buổi thượng triều để lại dĩ nhiên rất tốt. Trước mắt bao người, không phân tốt xấu, hung hăng bảo vệ Cố tam nương tử như vậy, tin tức Thừa Diễn Đế đối với nàng thâm tình hậu nghĩa, nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Đầu tiên, dân chúng kinh thành là một mảnh lặng yên, sau đó liền có đủ loại thảo luận bí mật, oanh oanh liệt liệt. Đám tú nữ thô sử còn sót lại, đều do dự, không biết có nên buông tha số mệnh phú quý ngập trời này không.

Tuy rằng lúc trước cũng có tin tức bệ hạ cứng nhắc, khắc thê, nhưng dù sao các nàng cũng là phận tú nữ, mệnh khổ, khó bảo toàn tính mạng. Không ít người nghĩ: Tôi và Hoàng Đế bệ hạ mới là trời sinh một đôi, những người kia, các nàng đều chết hết, còn tôi lại sống. Đây không phải nói rằng mệnh tôi rất tốt, thích hợp với Hoàng Thượng hơn sao? Xoa tay chuẩn bị thi thố tài năng.

Nhưng hôm nay, các nàng phát hiện một kình địch vô cùng lớn, đó là Cố tam nương tử. Các nàng cũng không ngốc, nếu có chủ định vào cung, rồi bị Đế vương lãng quên, bỏ rơi ở tiểu giác, vậy làm gì có ai rảnh rỗi buông tha cuộc sống tốt ngoài cung để tiến cung chứ?

Bây giờ các nàng rất được chào đón. Những tú nữ chết lần đầu đều là nhân vật cực kỳ có sức cạnh tranh, còn các nàng tướng mạo bình thường, tính tình cũng bình thường, không vào cung, quý tộc nhà giàu có tuyển thê cũng tuyển người ta trước… Nhưng giờ lại khác, trải qua sự kiện tử vong quy mô lớn kia, tiêu chuẩn tuyển thê của quý tộc nhà giàu thấp đi một chút, quan trọng nhất, là mệnh tốt.
​Các nàng hoàn toàn có thể tìm được lang quân như ý ngoài cung.

Vì thế, trong yên lặng, đủ loại bệnh tật và tai họa cùng rơi xuống trên người tú nữ được tuyển. Tuy đều là đánh nhỏ náo nhỏ, nhưng tất cả đều lục tục lui khỏi vị trí tuyển tú, bởi vậy chuyện “Hoàng Đế bệ hạ khắc thê” càng thêm chân thật.

Thừa Diễn Đế nghe xong, cảm thấy hết sức buồn cười, cũng có chút tự hào. Tại sao đám người tiến công chiếm đóng kia đều cho rằng con dân của hắn rất ngu, rất vô dụng, rất ham vinh hoa phú quý, rất dễ lợi dụng? Rõ ràng bọn họ đều vô cùng thông minh, vô cùng đáng yêu!

Có điều hắn cũng không còn thời gian cảm khái. Các vị đại thần bị biểu hiện của hắn làm cho kinh ngạc, nhưng nhóm cáo già hiển nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ còn muốn làm quan. Bọn họ chờ người khác đứng ra trước, tỷ như Trấn Bắc Hầu luôn luôn xung phong đương đầu với loại chuyện này. Lần trước Trấn Bắc Hầu bị Hoàng Thượng kêu đi, cuối cùng cũng không thấy lộ diện, người đột nhiên biến mất.

Thừa Diễn Đế còn ngại chưa đủ, lại bỏ thêm chút gia vị. Hắn nghênh ngang mang Cố tam nương tử ra ngoài cung dạo một vòng, các loại ngọt ngào các loại nhu tình cứ thể thể hiện, một chút che giấu cũng không có.

Kiêu ngạo nói thẳng: Trẫm chính là thương nàng, yêu nàng, các ngươi làm được gì? Các ngươi ai phản đối thì đến đây, Trẫm chờ!

Các vị đại thần đứng ngồi không yên, ngầm trao đổi càng ngày càng nhiều. Nhóm người tiến công chiếm đóng kia cũng ngồi không yên, bọn họ đều ra tay. Nơi này, Thừa Diễn đế có chút buồn cười, sự việc lần trước khiến bọn họ biết, người như mình rất nhiều, vì thế lần này càng thêm bí mật, Kiều An vẫn không bắt được manh mối. Vậy cũng tốt, hắn cảm giác bản thân tìm được thú vui, cùng người thông minh giao tranh. Mọi chuyện so với ý hắn muốn cũng không khác lắm. Trong kinh thành, đám người kia truyền bá tin tức Cố tam nương tử là yêu quái. Cách nói này rất được chào đón, chợt nghe cũng khá có lý.

Cố tam nương tử quả thật “sinh ra đã biết”, nàng quá thông minh, những gì nàng biết cũng quá nhiều. Nàng tuyệt đối không bình thường, từ nhỏ đến lớn, việc nàng làm có việc nào giống người bình thường? Bây giờ càng quá phận, nàng thật sự hấp dẫn hoàng đế bệ hạ đến quên cả họ mình là gì. Như vậy, rõ ràng chuyện sao chép đã bị giấu nhẹm, đầu óc Hoàng Thượng không được minh mẫn! Từ lúc nàng vào kinh, trong kinh luôn xảy ra chuyện kỳ lạ, vài ngày trước đó, việc nhiều tú nữ chết bất đắc kỳ tử, khẳng định cũng có liên quan tới nàng!
​Yêu quái! Yêu nghiệt! Đến đây để diệt Đại Tấn ta! Yêu nghiệt họa quốc!

Thừa Diễn Đế cảm thán, đám người kia ở phương diện dẫn đường cho dân, thật sự rất có thủ đoạn. Hắn ở phương diện “trong tối” này kém hơn không ít. Tuy nhiên, rất nhiều chuyện chỉ cách nhau một lớp giấy mà thôi.​

 

Đối với chuyện hắn yêu thương Cố tam nương tử, có mấy người có phản ứng rất đáng chú ý.

Cố tam nương tử:【Hệ thống, sự yêu thích mà tiểu Hoàng Đế dành cho tôi càng ngày càng sâu, dù tôi có làm mưa làm gió thì hắn vẫn tin tưởng tôi, tôi có chút áy náy, làm sao bây giờ?】

​【Kí chủ không chỉ nói cười với hắn, mà còn áy náy vì hắn, ngài yêu thương hắn sao? Hừ, tình cảm hắn dành cho ngài ra sao chắc ngài hiểu rõ. Tuy đó là chân tình, nhưng nếu không có hệ thống, ngài cá xem, liệu hắn có liếc mắt nhìn ngài một cái không? Nhiệm vụ của ngài mới quan trọng, ngài ngàn vạn lần đừng để thất bại ở thời điểm cuối cùng!】

​【Gấp cái gì? Đừng nóng giận, tất nhiên tôi sẽ không yêu hắn, cũng chỉ nói thôi mà. Nhắc lại lần nữa, tôi không phải loại người ngu ngốc đi phản kháng hệ thống.】
Thừa Diễn Đế nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay, đây là do chống cự độ hảo cảm ảnh hưởng đến bản thân, để diễn thật hoàn mỹ phải trả giá rất nhiều. Quả nhiên phải giải quyết nàng ta.

Hắn chịu không nổi, mỗi lần nghe nàng ta tự cho là đúng, lấy hắn làm con khỉ mà đùa giỡn, những lúc ấy, hắn rất muốn giết người, làm sao đây? “Dung khanh…” Hắn tội nghiệp giơ bàn tay thảm thương cho nàng xem, ba ngày thì đến hai ngày bị thương, đều cùng một bàn tay, thê thảm tới trình độ này, cũng đủ khiến trái tim cứng như đá của Dung khanh mềm lòng… nhỉ?

“Bệ hạ nên yêu quý bản thân thật tốt.” Hiền lành băng bó, động tác mềm nhẹ.

​”Ừ.”
Tiếp tục nghe Cố tam nương tử và hệ thống nói chuyện. Cố tam nương tử nói một câu không sai, “cổ nhân” bọn họ có quá ít trò giải trí. Tại đây, lúc những người kia lấy hắn làm con khỉ để đùa giỡn, hắn cũng xem bọn họ diễn.

​【Chủ nhân, vì sao ngài chọn quyển sách này? Tiểu Hoàng Đế nói, thái hậu thích tân kỳ.】

​【Tân kỳ? Thi từ hí khúc? Khi nhàm chán, Thái Hậu liền tìm tôi, bảo tôi biểu diễn, làm vui cho bà. Bây giờ, điều tôi cần nhất là sự ủng hộ của bà ta. Đương nhiên muốn bắt hàng thật, tôi biết, đám người xuyên việt kia đã hành động.】Mặc dù nàng ở trong cung không lâu lắm, nhưng đã có vài tâm phúc, bởi vì Thiên Địa Đại Thế mang đến cho nàng khả năng tương tác cao, nhiều người đồng ý cống hiến cho nàng, vậy nên tin tức cực kỳ linh thông. Nàng tất nhiên đã biết sự việc truyền thuyết ngoài cung.

​【Ừ, thì ra là thế.】

​【Còn, cũng vì Thiên Địa Đại Thế nên lần thứ nhất xuất bản tiểu thuyết đã nhanh chóng làm nhiều chuyện cống hiến cho thế giới này như vậy, lúc này đây tôi muốn cố gắng trên phương diện này, dù sao cũng không phải của tôi, đều là rau cải trắng cả, tung đi một chút, cơ nào cần dùng thì dùng.】

​【Ừ, ngài nói đúng, sự việc ngoài cung ngài thấy thế nào?】

​【Không sao, cùng lắm cũng chỉ đến vậy. Bọn họ bảo yêu nghiệt là yêu nghiệt sao? ‘Sinh ra đã biết’, trừ yêu nghiệt ra còn có tiên nữ.】
Thừa Diễn Đế cười khúc khích, Dung Cố đang băng bó, nghi ngờ nhìn qua.

“Không có gì, tiếp tục.” Xem cuộc vui xem cuộc vui, ai mới là người xem diễn?

“Bệ hạ, đừng không thèm để ý, vết thương này vốn không nhỏ.”

“Ờ, Trẫm biết.” Lão thiên gia nhìn hắn diễn, hắn nhìn Cố tam nương tử diễn, còn có người luôn tràn đầy đắc ý, thật đáng châm chọc.

Bên kia, Lăng Sở Sở cũng có phản ứng. Hệ thống hỏi:【Kí chủ, ngài không khẩn trương sao được? Cố tam nương tử kia sắp thành công rồi.】

​【Không vội, không phải càng đến gần mức cuối thì càng khó tiến công chiếm đóng à? Cô ta kết thúc không thành, hơn nữa, tôi dùng chung với cô ta cũng chẳng sao. Đừng nhìn độ hảo cảm hiện tại của tôi mà đánh giá, tôi tiếp xúc với hắn chỉ vài giờ, nếu không Cố tam nương tử sẽ vượt được tôi sao? Thật sự không được, dùng một chiêu chính xác giết cô ta, mệnh không còn, thì không có phúc hưởng thụ tiến công chiếm đóng, ha ha.】

​【Đúng vậy, kí chủ có thể trực tiếp giết cô ta, cô ta chết, hệ thống của cô ta cũng vô dụng, độ hảo cảm sẽ trở về mức ban đầu, tiểu Hoàng Đế rồi cũng quên cô ta. Chỉ cần không tra tới ngài, ngài có thể giống người bình thường, đi tiến công chiếm đóng tiểu Hoàng Đế. Kí chủ giỏi quá, trước kia toàn gặp người tiến công chiếm đóng yếu ớt, không dám xuống tay, phiền chết được.】

​【Hừ, không phải chỉ giết người thôi sao? Coi như cắt bí đỏ là được.  Họ Cố ngu ngốc kia, nghĩ rằng nam nhân đó sẽ che chở cô ta ư? Bổn phận đã hết, tiểu Hoàng Đế chỉ bảo vệ được nhất thời, nhưng bảo vệ được cả đời sao? Rất đơn giản, chỉ cần giết cô ta là có thể. Dám giành nam nhân với tôi, sẽ phải trả giá đắt.】

​【Kí chủ, chú ý hình tượng.】

​【Á, tất nhiên, tôi là người nhu nhược đáng thương, thánh mẫu Bạch Liên Hoa Hách Thị. Thân phận này cũng có lợi, tất cả mọi người đều biết, tôi là Bạch Liên Hoa, ngay cả con kiến cũng không dám giết, xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến tôi.】
“Dung khanh, lúc giết người, người có cảm giác gì?” Giống như cắt bí đỏ?

​”Không có cảm giác gì, đáng chết sẽ giết.”
“Không áy náy, hối hận, mềm lòng, nghĩ mà sợ?” Nàng hãm hại tù binh, hãm hại hơn mười vạn người, xứng danh Sát Thần.

​”Thần chỉ giết kẻ đáng chết.”
“Bình dân Hách Thị thì sao?” Dưới đao Trấn Bắc Hầu, tất nhiên không thể thiếu bình dân.

​”Giết!”

​”Ồ.”
Hắn chửi, bình dân Hách Thị bình thường cũng là lên ngựa có thể chiến, dĩ nhiên phải diệt trừ. Hắn biết, làm như vậy rất đúng, đây cũng là lời Thái Tổ truyền xuống. Mấy ngày trước, Cố tam nương tử nói với hắn bình dân là vô tội, nàng ta căn bản không phải người Đại Tấn, cho nên không biết, mấy trăm năm nay Đại Tấn và Hách Thị tích lũy huyết hải thâm thù, đã có vài Trấn Bắc Hầu chết trận trên sa trường. Mỗi một năm, nam nhi ưu tú nhất Đại Tấn đi Bắc cương, phải dũng cảm lắm mới như thế, thay người nhiều như vậy… cũng bởi vì tiền bối của bọn họ, đã vĩnh viễn không về được.
​Tiến công chiếm đóng người cũng như vậy. Tuy rằng bọn họ cũng rất đáng thương, rất bất đắc dĩ, rất có đạo lý, nhưng giống như Đại Tấn và Hách Thị, ngươi sống, ta chết.

 

“Dung khanh làm rất tốt.” Hắn nói.
Biểu hiện của Cố tam nương tử và Lăng Sở Sở thật không ngoài dự đoán, nhưng Mộ Dung Thanh vẫn không có biểu hiện gì, khiến người ta hoài nghi. Có điều, thành thật thì thành thật, chỉ cần không thêm phiền thôi. Bây giờ mỗi một bước đi đều rất quan trọng, liên quan đến việc Dung Cố sống hay chết.
“Bệ hạ lo lắng chuyện gì?” Dung Cố đột nhiên hỏi.
“Không có gì, trời nói ngươi phải chết.” Hắn có nhắc qua chuyện này, Dung Cố cũng tin.

​ “Thì tính sao?”
“Trẫm không muốn ngươi chết.” Cái gì gọi là ‘Thì tính sao?’, chẳng lẽ tâm tình Dung Cố giống đời trước? Đời trước, Hoàng Đế hắn muốn nàng chết, đời này, lão thiên gia muốn nàng chết, không khác nhau, đều cảm thấy không sao cả? Cho tới bây giờ, nàng chưa từng quý tính mạng của mình.

Có chút mất mát, hắn ở trong này vắt hết óc nghĩ đối sách, cũng nguyện ý vì nàng nghịch thiên mệnh, nhưng hình như, người ta không cần. Có thể dễ dàng biết được tâm tình một đời của Dung Cố, Dung Cố cúc cung tận tụy vì Đại Tấn, rồi sau đó chết. Thật ra, vị Hoàng Đế như hắn không xứng có được giang sơn, thực sự là tự làm mất mặt.

“Bệ hạ, sao vậy?”

“Không có gì.” Tâm trạng không tốt thôi, một người đáng thương, tự mình đa tình. Không muốn Dung Cố tức giận, hắn cũng không nhìn nàng.

​”Bệ hạ.”
Hắn cảm giác, có cái gì đó mềm mềm, bắt lấy cánh tay hắn, đó là… tay Dung Cố!

“Bệ hạ, không nên nghĩ lung tung.”

Thừa Diễn Đế ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nàng, hắn không còn tâm tình so đo với giọng điệu dỗ tiểu hài tử của nàng.

“Bệ hạ, ý thần là, trời phải theo thần, thì tính sao? Tại sao thần phải nghe theo?”

“Nếu như Trẫm muốn ngươi chết?” Kiếp trước kiếp này biết được đáp án, lời luôn muốn hỏi nhưng không dám hỏi, tự dưng ma xui quỷ khiến thốt ra.

“Tất nhiên nghe bệ hạ, thần luôn nghe theo bệ hạ… Bệ hạ muốn thần chết, thần sẽ chết, bệ hạ không muốn thần chết, thần sẽ không chết.”

 

“Trẫm không muốn ngươi chết.”

“Được. Có câu này của bệ hạ, thần dù có chết cũng sẽ sống lại, bệ hạ không cần ghét bỏ thần.”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện