Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 25


trước sau

Edit: Nguyễn Thuý (test)

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

P/s: Cố tam cũng đạo nhiều phết… Từ tiểu thuyết đến bách khoa, đạo bất chấp thể loại =v=

image

Nhìn bộ dáng xấu hổ của mẫu hậu mình, Thừa Diễn đế có phần bất đắc dĩ, quả nhiên ngay từ đầu đã sai rồi, ngay từ đầu nên nói cho Thái Hậu tình hình thực tế chứ không phải gạt bà.

Nhìn đống phiền toái bây giờ, hắn vốn định thể hiện khác người một chút, sau đó nương theo danh nghĩa Thái Hậu bất mãn làm Cố Tam nương tử hoàn toàn biến mất đúng lúc trong tầm mắt mọi người, giấu nàng ta đi, chỉ đơn giản như vậy, vì sao lại phức tạp như vậy?

Cố Tam nương tử còn có chỗ trọng dụng, trong đầu nàng ta chứa hy vọng của Đại Tấn, nhìn Lăng Sở Sở, Mộ Dung Thanh thậm chí là bộ dáng Hoàng Hậu sau này, ở trong ngàn ngàn, vạn vạn người tiến công chiếm đóng, gặp được một người lừa dối giỏi không dễ dàng! Đây là giống quý hiếm, cần phải thật tốt bảo vệ!

Nhưng mẫu hậu lại không theo hướng đi của hắn diễn, phiền toái. Quả nhiên, mọi chuyện không phải toàn bộ do hắn nắm giữ.

​“Hoàng nhi của ai gia thật là tốt, mau chọn đi, đừng do dự nữa, rất phiền ai gia.”

Giọng điệu của Thái hậu nhàn nhã, vào trong tai Thừa Diễn đế lại như sấm sét – Mẫu hậu tức giận! Mới trước đây hắn nghịch ngợm làm chuyện xấu, mẫu hậu cũng nhìn hắn như vậy, dù hắn có tức giận hơn nữa cũng không dám nói gì.

Chút suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, tính tình mẫu hậu còn khó chơi hơn so với Dung Cố, phụ hoàng là như thế nào bắt mẫu hậu được vào trong bát? Nếu hắn làm mẫu hậu tức đến bị bệnh, không biết phụ hoàng có giận đến mức trở về tìm hắn hay không đây?

Ánh mắt dao động, chợt thấy bình thuốc nhỏ bên kia, độc dược…. Độc dược….. Đúng rồi! Mắt sáng rực lên, Thừa Diễn đế mịt mờ nhìn Cố Tam nương tử liếc mắt một cái.

“Mẫu hậu, trẫm không chọn!”

“Ai gia bảo ngươi chọn thì ngươi chọn đi! Ngươi đang luyến tiếc nàng ta? Hừ. Xem ra ở trong lòng ngươi, địa vị ai gia cùng với cái thứ này này là như nhau?” Thái hậu châm chọc nhìn về phía Cố Tam nương đang kiên cường liếc mắt một cái.

“Mặt hàng”, “đồ vật này nọ”. Huyết sắc trên mặt Cố Tam nương tử vừa mới tìm được về đến lại biến mất sạch sẽ hoàn toàn – nàng là người, là người có máu, có thịt, dựa vào cái gì bị một lão yêu bà cổ đại khinh bỉ như vậy? Vì cầm quyền mà không quan tâm đến cảm xúc của con mình, hại người trong lòng của hắn, Thái hậu này thật sự làm người ta chán ghét.

Muốn thông qua việc hạ thấp nàng, để làm nàng xấu hổ, tự biết khó mà lui?

Nằm mơ! Thẳng thắt lưng, Cố Tam nương tử bày ra tư thái trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý – quyết không yếu thế, yếu thế một lần sẽ vĩnh viễn bị áp chế!

Ánh mắt kiên định không sợ của nàng ta bị Thái hậu nhìn đến vừa vặn, đã lâu không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của Thái hậu như vậy. Thái hậu “Ai nha” một tiếng sợ hãi than:

“Hoàng nhi, thì ra ngươi yêu thích loại này à, ngoài mềm trong cứng, đúng, quả thật đủ vị!”

Sau đó nhìn lại cười tủm tỉm, trong mắt lại tràn đầy sát ý.

Cố Tam nương tử đang chờ cơ hội để bày ra một chút khí khái của chính mình, lại bị sát khí không che giấu kia dọa hoảng sợ, tâm thần không yên, cứ như vậy ngã nhào từ trên giường xuống dưới, phịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Nàng ta gian nan cử động: vết thương trên trán còn đau, vừa rồi thái y châm kim cũng rất đau, bây giờ lại ngã xuống đất lại càng đau, nhưng tất cả những thứ này cũng không đau bằng lòng của nàng ta – dễ dàng bị nhục nhã nhưng không cách nào cản trở được sự sỉ nhục xâm nhập vào trong lòng của nàng ta. Cách Thái hậu nhìn nàng ta, giống như là đang nói cho nàng ta biết, tất cả sự cố gắng lúc trước của nàng ta chỉ là một trò cười, sự dương dương tự đắc của nàng ta chính là một vở kịch khôi hài….

Hai mắt mơ hồ đẫm lệ, nhìn y phục đỏ thẫm trên người Thái hậu như là một ngọn lửa thiêu đốt, để nàng ta tự biết xấu hổ, cao cao tại thượng như vậy, nàng ta cả đời cũng không với đến…..

“Mới có một chút chuyện như vậy mà còn muốn đến câu dẫn Hoàng nhi của ai gia”

Thái hậu hạ kết luận.

【 Ký chủ, ký chủ, mau thoát thân ra khỏi không khí mà bà ta tạo nên! Chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương, làm nô lệ của quyền thế, ký chủ sợ bà ta như vậy làm gì? 】

Thần chí Cố Tam nương tử mơ hồ, âm thanh của hệ thống như sấm sét làm nàng ta bừng tỉnh.

【 … được 】

【 Ký chủ, vật kia của ngài không phải là quên rồi chứ. 】

【 Không! Ta đã chuẩn bị xong. 】

Thừa Diễn đế cười ha hả, dưới tình huống bị uy hiếp đến tính mạng, Cố Tam nương tử vẫn rất nhanh trí.

Không biết tại sao, trong mắt những người ở đây, Thái hậu luôn là người xấu, là lão yêu bà dùng gậy đánh uyên ương, là người không bỏ được quyền lợi. Nhưng bọn họ đâu biết rằng, nếu muốn, Thái hậu thậm chí có thể nắm toàn bộ quyền lợi thiên hạ trong tay.

Nhưng nếu đã bắt đầu rồi thì sẽ không dễ gì dừng lại ….

“Mẫu hậu, ngài đừng ép nữa!”

“Hử?”

“Mẫu hậu, mẫu hậu đã lấy cái chết để bức bách, con sẽ chọn mẫu hậu!” Bên cạnh, trong mắt Cố Tam nương tử như có cái gì đó vừa bị nghiền nát, Thừa Diễn đế âm thầm vui vẻ trong lòng, đùa người thành người đùa, đây là báo ứng.

Kiếp trước, không phải chính hắn cũng gặp báo ứng đó sao?

“… Nhưng mà, nhưng mà mẫu hậu, trẫm cũng luyến tiếc Tam nương! Tại sao mẫu hậu ngài phải bức con như vậy, ngài là muốn mạng của con! Tam nương chết, mẫu hậu, con cũng không sống nổi nữa! – Mẫu hậu!” Thừa Diễn đế hít sâu một hơi, liên tục hét to đến tê tâm liệt phế.

Thoáng nhìn, Cố Tam nương tử ở bên cạnh trong mắt nhanh chóng loé lên tia hy vọng, Thừa Diễn đế nghĩ dục giương trước ức và vân vân, trẫm là học được từ ngươi, thủ đoạn chính mình đã dùng qua, giờ bị người dùng trở lại trên người mình, chờ ngươi nghĩ kỹ lại cẩn thận, không biết sẽ có tư vị gì nhỉ.

Hắn chắn ở phía trước người Cố Tam nương tử, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của Thái hậu, giống như là dũng sĩ muốn dùng tính mạng che chở người trong lòng, thay nàng che chắn toàn bộ mưa gió.

Thái hậu hừ lạnh: “Hoàng đế đã trưởng thành rồi.”

Thừa Diễn đế cầu xin: “Mẫu hậu, ngài thả cho chúng ta một con ngựa đi.”

“U a, đây uy hiếp ngược lại ai gia? Ai gia không buông tha nàng ta, sau này ngươi không còn là nhi tử của ta nữa?”

“Mẫu hậu! Con không dám, con không có ý này!”

​“Ngươi không dám ai dám? A, ngươi chính là có ý này! Ai gia ngã tám đời nấm mốc mới được đứa con ăn cây táo, rào cây sung như ngươi vậy, ai gia luẩn quẩn trong lòng mới có thể sinh hạ đồ quỷ đòi nợ là ngươi!”

​“Mẫu hậu. . . . . .”

​Thái hậu tức giận trừng Thừa Diễn đế, Thừa Diễn đế chống đối với mẫu hậu của chính mình, trong lòng chột dạ, lo lắng không thôi, nhưng vẫn là đứng thẳng ở đó, không có thoái nhượng từng bước. Cố tam nương tử không biết sao lại đỏ mắt nói với trong lòng: 【 Hệ thống, ta thật sự có chút cảm động, nếu ở hiện đại, hắn vẫn chỉ là một học sinh cấp 3, tôi còn lớn hơn hắn nhiều tuổi như vậy, lừa hắn và mẫu thân hắn như vậy có phải là làm đúng không. . . . . . 】

​【 Ngài quên lúc trước thái hậu đối với ngài thế nào sao? Ngài quên tính mạng của ngài bị người khác nắm giữ ở trong tay, để

người khác tùy ý xoa tròn bóp dẹp, lại chỉ có thể nhận sự thống khổ sao? Không nên để ta thất vọng! 】

​【 Ta chỉ là thoáng chút cảm khái thôi. 】

​”Mẫu hậu, trẫm kiên quyết bảo vệ tam nương, ngài muốn muốn động đến nàng, sẽ phải giẫm lên thi thể con!”

​”Tốt lắm, tốt lắm, ngươi muốn ai gia tức chết có phải không?”

​”Mẫu hậu bớt giận, con không có ý này, ngài cảm thấy tam nương là tai họa, nhưng những chuyện đó còn chưa xảy ra, ngài hiện tại đã kết luận như vậy, thật sự là quá không công bằng!”

​”Công bằng, ngươi giảng công bằng với ai gia! Ai gia mặc kệ ngươi, ai gia chính là lão bà chết cũng không nói lý, ngươi sẽ như thế nào?”

​”Mẫu hậu!”

​”Gào thét cái gì gào thét, lỗ tai của ai gia bị ngươi làm cho điếc.”

​”Mẫu hậu. . . . . .”

​”Cút!”

​Cứ như vậy hai tướng giằng co, người nào cũng không chịu lui về phía sau một bước. Rốt cục, không khí chung quanh càng ngày càng khẩn trương, như là nước sôi nóng bỏng, như có chuyện tình sẽ xảy ra không thể vãn hồi ——

​”Bệ hạ, thái hậu nương nương, xin nghe một lời của dân nữ.” Giọng nói quạnh quẽ nhưng khẩn thiết, thái hậu và Thừa Diễn đế đồng thời quay đầu lại, Cố tam nương tử lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như là một gốc cây hoa Thanh Liên xinh đẹp thánh khiết. . . . . . Trên trán nàng là băng gạc nhiễm máu, trên người còn có tro bụi, cũng không biết vì cái gì vẫn là cực kỳ chói mắt.

​Đương nhiên, đây cũng không phải trọng yếu, quan trọng là … —

​Trong tay Cố tam nương tử, chính là bình độc dược kia! Độc dược kiến huyết phong hầu!

​Thái hậu nghi hoặc nâng mày, Thừa Diễn đế mặt lộ vẻ kinh ngạc.

​”Tam nương, nàng!” Thừa Diễn đế vừa muốn tiến lên lại bị ma ma thuộc hạ của Thái hậu ngăn lại, ma ma kia hiển nhiên là người luyện võ, khoa chân múa tay vài cái liền khiến cho hoàng đế bệ hạ chỉ biết ăn chơi trác táng giãy không được.

​”Bệ hạ đừng nên gấp gáp.” Ngược lại là Cố tam nương tử trấn an hắn, bị ánh mắt gợn sóng nước của nàng nhìn thấy, Thừa Diễn đế dần dần bình tĩnh, sắc mặt lại một chút lụn bại đi xuống, như là nghĩ tới điều gì đáng sợ. . . . . .

​Cố tam nương tử ảm đạm cười, hướng về phía bọn họ hạ xuống lời cầu xin: “Bệ hạ, thái hậu nương nương, không cần vì dân nữ làm tổn thương hòa khí, dân nữ không đáng giá.”

​”Có thể được bệ hạ ưu ái, là mộng đẹp hạnh phúc nhất cuộc đời này của Cố Tam nương.”

​”Bây giờ, mộng đẹp nên tỉnh.”

​”Tam nương, không cần làm chuyện điên rồ. . . . . .” Đây là tiếng kêu gọi suy yếu vô lực, thống khổ bi ai của Thừa Diễn đế.

​Mọi người nhìn chăm chú vào Cố tam nương tử cầm lấy bình sứ nhẹ nhàng nâng lên một chút, mở nắp, đưa đến bên miệng, nhắm mắt, ngửa đầu, khuynh đảo. . . . . . Mây bay nước chảy lưu loát sinh động.

​”Choang!” là tiếng bình sứ rơi xuống đất vỡ.

​Chậm rãi mở mắt, lông mi của nàng run rẩy: “Bệ hạ, ngài không nên cùng thái hậu nương nương giận dỗi, vì dân nữ, không đáng, dân nữ không xứng.”

​Nước mắt chảy xuống: “Bệ hạ, thật sự thực xin lỗi, dân nữ phải cô phụ thâm tình của ngài.”

​Khẩn thiết cầu: “Thái hậu nương nương, đều là lỗi của dân nữ, ngài đừng nên trách cứ bệ hạ, bệ hạ chỉ là hồ đồ nhất thời, là dân nữ dụ dỗ bệ hạ trước, dân nữ nhận tội.”

​Trân trọng lấy ra một quyển sách: “Bệ hạ, dân nữ vốn muốn hiến cho ngài làm quà sinh nhật, chính là, chính là. . . . . .”

​”Bệ hạ, này, hãy xem như kỷ niệm đi.”

​Ma ma tiếp nhận sách đưa cho thái hậu, trên đó viết bốn chữ to ——《 tề dân yếu thuật 》[1], thái hậu bình tĩnh lật vài tờ, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi: “Sách này. . . . . . lấy ở đâu ra?”

[1] Tề dân yếu thuật (齐民要术 – thuật cơ bản để yên dân): Bách khoa toàn thư về nông nghiệp.

“Tề dân yếu thuật” là bách khoa thư về nông nghiệp sớm nhất và hoàn chỉnh nhất của Trung Quốc còn dược giữ lại, được thế giới công nhận là tác phẩm về kỹ thuật nông nghiệp và sinh vật học có giá trị nhất. Tác phẩm do Giả Tư Hiệp là nhà nông học kiệt xuất vào cuối thời Bắc Nguỵ viết ra trong khoảng thời gian những năm 533 – 544. Toàn sách chia thành 10 quvển, 92 thiên gồm hơn 1 vạn chữ: trước sách còn có các thiên ”lời tựa” và ”lời bàn”.

Trong bộ sách này, Giả Tư Hiệp đã tổng kết, hệ thống các tri thức và sản xuất về nông nghiệp, chăn nuôi lâm nghiệp ngư nghiệp cũng như các sản phẩm nông nghiệp của các chủng tộc sống ở trung du và hạ lưu sông Hoàng Hà. Các tổng kết mang tính toàn diện, hệ thống, chính xác; phản ánh được trình độ sản xuất nông nghiệp tiên tiến của Trung Quốc thời bấy giờ, đồng thời cũng tạo cơ sở để thúc đẩy khoa học nông nghiệp và sản xuất nông nghiệp phát triển về sau này.

​”Đây chính là do dân nữ ghi lại.” Nàng vẫn còn có chút e ngại với thái hậu, dè dặt giải thích, “Đây là dân nữ ghi lại, mới trước đây dân nữ gặp được một lão đạo trưởng tiên phong đạo cốt, hắn nói dân nữ có tiên duyên, nhưng trần duyên chưa xong, thời cơ chưa tới, còn muốn ở hồng trần mạch lạc một phen. Hắn nói đôi ta xem như bạn cũ, cho nên giúp đỡ một phen, hắn nói mục tiêu của ta sẽ có một đại kiếp nạn, nhưng chỉ có thể tự mình vượt qua. . . . . . Cuối cùng hắn để lại cho ta vật bảo mệnh cùng mấy bộ sách rồi rời đi.”

​”Nhưng sáu năm trước một trận đại hỏa đã đốt hết sạch.”

​”May mắn những sách này mỗi một bản dân nữ đều đọc trên trăm lần, luôn luôn ghi ở trong lòng một chút đều không có quên đi, lần này cảm thấy được bệ hạ sẽ thích, liền viết ra dâng cho bệ hạ.”

​Nghe xong những lời này, thái hậu nâng lông mày không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt thâm trầm, Thừa Diễn đế lại đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Viên thuốc nàng cho trẫm có phải cũng thuộc những vật bảo mệnh của nàng?”

​”Đúng vậy, bệ hạ.”

“Cái gì?” Thái hậu nghi hoặc.

“Mẫu hậu người cho rằng tại sao Dung Cố khoẻ lại nhanh như vậy, đó là nhờ Tam nương!”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện