Edit: Nguyễn Thuý (test)
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
P/s: Bộ truyện nhiều nhân vật diễn sâu nhất lịch sử =))~ Diễn sâu quá bị phảm damg =))))~
Thái Hậu đương nhiên biết Dung Cố trọng thương, trong một đêm lại bỗng nhiên tốt hơn, bà vốn tưởng tiểu tử bướng bỉnh kia là miễn cưỡng chống đỡ, nhưng thì ra lại là như vậy…. Bà nhìn xoáy vào Cố Tam nương, như muốn từ trên người nàng ta nhìn ra một đóa hoa.
Lẽ nào thật sự là tiên nữ, không phải là yêu nghiệt?
Cố Tam nương uống độc dược, tuy rằng những mật dược cung đình này được xưng là Kiến Huyết Phong Hầu, nhưng kẻ có kinh nghirmj tranh đấu đều biết muốn thấy hiệu quả thì nhất định phải đợi thêm một lúc. Có thể, vẻ mặt của nàng quá mức điềm tĩnh, quá mức trấn định, đây là … Thấy chết không sờn rồi hả?
“Ai gia vẫn coi thường ngươi.”
“Mẫu hậu nói gì vậy, Tam nương chính là có khả năng như vậy…. Tam nương, là Trẫm có lỗi với nàng, Tam nương, là Trẫm vô dụng….” Thừa Diễn Đế càng giãy dụa lợi hại hơn, nôn nóng suốt ruột muốn xông tới, nhưng Thái hậu đã sớm chuẩn bị phái nhiều người hơn ngăn lại, Kiều An đứng ở một bên, bị ánh mắt lạnh lẽo của Thái hậu ép tới không dám tiến lên trước.
“Câm miệng, ai gia không hỏi ngươi!”
“Bệ hạ, ngài đừng thương tâm, ngài thương tâm Thái hậu nương nương sẽ thương tâm, như vậy thì tội của dân nữ sẽ nặng hơn. Bệ hạ đừng vội, đừng hoảng sợ, tất cả những thứ này đều là dân nữ cam tâm tình nguyện.”
【 Ký chủ, ngài nhớ trả lại cho Thái hậu liều thuốc then chốt nhất đó. 】
【 Đó là đương nhiên, dù sao tiểu hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, mẫu hậu của hắn ở trước mặt của hắn muốn “bức tử” người hắn yêu, ngươi nói bọn họ lúc này có thể lưu lại một vết rạn rất sâu không? Ở thời đại này, có thể đối phó Thái hậu, cũng chỉ có Hoàng đế! Còn nữa, đây chính là một cơ hội tốt để tăng thêm độ thiện cảm, tôi sẽ không bỏ qua. 】
Khuôn mặt bạch ngọc của Cố Tam nương lóe lên tia hồng hào, giọng nói kiên định, như trút hết một đời dịu dàng bình thản: “Bệ hạ, ta chết rồi, ngài nhất định phải hoà thuận với Thái hậu.”
“Tam nương, tam nương…….!”
“Bệ hạ, kiếp sau…. gặp lại.” Hai mắt chậm rãi nhắm chặt lại, một giọt nước mắt chảy xuống. Nóng bỏng, tích tụ trong lòng Thừa Diễn đế. Tim đập nhanh hơn, lòng đau như cắt, Thừa Diễn đế đã sớm chuẩn bị, lại bóp lấy lòng bàn tay của chính mình, không ngoài dự đoán…..
【 Đinh! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Ly biệt ơi ly biệt, sao lại đau thấu tim gan?” Độ hảo cảm +2, thưởng cho ký chủ một viên “Khí báo động trước cái chết”! Ký chủ, thắng lợi đang ở phía trước không xa! 】
【 Khí báo động trước cái chết? Đó là cái gì? Ở đâu ở đâu? Nghe thật đáng sợ…. 】
【 Ký chủ, tự thân vũ lực thấp kém, thế giới này lại quá mức nguy hiểm, hệ thống sẽ không trơ mắt nhìn ngài chết, Khí báo động trước cái chết là nơi tập hợp các Tiên đạo tu tiên và nơi tập hợp đỉnh cao của khoa học, quan sát hiện tượng, bói toán, thuật tiên đoán phát huy đến cực hạn. A, ngay ở trong lòng ngài, mặt trên có một màn hình nho nhỏ, mặt trên viết tử kỳ của ngài. 】
【 Tử kỳ? Giờ chết? 】
【 Không sai! Tỷ như hiện tại trên đó viết: Thái Khang năm thứ sáu, Chính Nguyệt 25, giờ Dậu ba khắc, Thái Hậu, Tĩnh Hiền, phía tây tạp phòng đông viện am Thủy Nguyệt. 】
【 Có ý gì? Hiện tại mới là Thái Khang năm thứ ba! 】
【 Ý là, dựa theo sự tiến triển của tình hình quỹ tích hiện tại, thông qua thuật bói toán dự đoán và suy luận phức tạp của khoa học, ngài có 99% tỷ lệ sẽ tử vong ở ba năm sau: Thời gian rất rõ ràng, làm chủ là Thái Hậu, người hành hung là Tĩnh Hiền, địa điểm cũng không cần nhiều lời. 】
【 … !!! 】
Thừa Diễn đế cũng kinh hãi, ngay cả động tác muốn giãy dụa vùng tới cũng dừng lại một chút, trải qua thời gian thích ứng dài như vậy, giải thích và hướng dẫn của hệ thống hắn hầu như đều có thể nghe hiểu rồi. Khí báo động trước… Ở chỗ không ai nhìn thấy, ánh mắt của hắn sâu thẳm tối đen như một hồ nước sâu.
Một lát sau, hắn giương mắt, vẫn là vẻ một mảnh thống khổ hoảng loạn.
【 Ta không muốn chết! 】
【 Chết không được, ngươi đều biết, né qua không phải là được rồi sao? 】
“Tam nương!” Hắn cuối cùng cũng vọt tới, hất cung nữ bảo vệ ra, ôm Cố Tam nương đang “hôn mê” lên, lớn tiếng la lên: “Tam nương, Tam nương, nàng mau đứng lên nhìn trẫm, trẫm sẽ luôn ở bên cạnh nàng mà Tam nương!”
“Thái y, thái y!” Hắn lại hô lớn lần nữa, Thái hậu bĩu môi, nhẵm mắt không nói.
“Thái y, ngươi có thể giải độc được không, mau đến xem Tam nương có thể cứu được không!” Dường như biết hi vọng rất ít, trong giọng nói Thừa Diễn đế tràn đầy ngột ngạt dữ tợn.
Thái y tự nhiên không dám chậm chạp, bắt mạch, vạch xem mắt, ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, lại bắt mạch… Thái y do dự một lúc mới nghi hoặc mà nói với người đầy sát khí là Hoàng đế bệ hạ: “Bệ hạ, người có chắc là trúng độc không? Cô nương này không hề trúng độc.”
“Cái gì???” Thái hậu và Thừa Diễn đế cùng thốt lên kinh ngạc. Thừa Diễn đế thầm nghĩ quả vậy, đủ loại độc dược Kiều An đều từng thử, không có lý nào lúc đó không trúng mà bây giờ lại trúng.
“Cô nương này chỉ là chấn kinh quá độ, sức khoẻ lại không tốt, nên mới ngất đi thôi, tuyệt đối không phải là trúng độc, lão thần lấy tính mạng ra bảo đảm!”
Kinh ngạc đến ngây người rồi.
“Ngươi đi kiểm tra chiếc lọ bên kia!” Chỉ vào mảnh vỡ của bình thuốc, Thái hậu quát lên.
Không nên hỏi thì không hỏi, tóm lại là bí án của cung đình mà thôi, thái y kiểm tra tỉ mỉ những mảnh sứ vỡ vụn kia một lần, lắc đầu một cái: “Đây là độc khiên cơ [1], không có thuốc nào giải được.”
[1] Độc khiên cơ: Tên một vị thuốc bắc
Trong mắt Thái hậu chợt loé lên một tia đang. Uống độc dược trí mạng mà không sao?
Giọng điệu bà nặng nề, nghe không ra tâm tình: “Đánh thức nàng ta đi.”
Thái y theo lệnh làm việc, hắn với đồng môn làm chuyện giống nhau — Châm kim. Cố Tam nương chậm rãi mở mắt ra.
Một trận trầm mặc quỷ dị. Vẫn là Cố Tam nương phá vỡ sự im lặng trước: “Ta chết rồi?”
“Không có, không có! Tam nương, trời cao phù hộ, nàng không sao hết! Đừng nói mấy lời xúi quẩy…” Trên mặt là nét vui mừng khi mất đi lại tìm được, cuối cùng Thừa Diễn đế cũng có phản ứng.
“Bệ hạ? Dân nữ…. không chết?”
“Không chết, không chết, ai dám nói nàng chết, trẫm chém đầu của hắn!”
“Bệ hạ, bệ hạ! Thật không thể tin được, có phải là dân nữ đang nằm mơ không?”
“Đương nhiên không phải là nằm
“Nhất định là thành tâm của dân nữ đã làm cảm động trời cao, nhất định là như vậy. Bệ hạ, bệ hạ, ta thật sự rất nhớ ngài, dường như là đã rất lâu không gặp…”
“Tam nương, Tam nương, trẫm sẽ vẫn luôn bên cạnh nàng …”
“Bệ hạ, ta…”
“Cạch —— !” Tiếng chén trà rơi xuống đất, không chờ bọn họ phản ứng lại, bên tai đã truyền đến giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng của Thái hậu: “Nói được rồi sao? Muốn buồn nôn chết ai gia? Hả?”
Cố Tam nương ngẩng đầu, Thái hậu nhìn bọn họ, mờ mịt không rõ.
Một lát sau, Thái hậu cười nói: “Nếu đã là ông trời phù hộ, liền coi như là ông trời tác thành cho các ngươi? Lúc trước là ai gia sai rồi, lại muốn chia rẽ các ngươi. A, ông trời cũng đã đồng ý, ai gia còn có gì mà nói, vậy cứ thế đi, ai gia cũng không muốn nhìn Hoàng nhi trà không nhớ cơm không nhìn.”
“…..” Hạnh phúc đến quá nhanh khiến đầu óc Cố Tam nương không kịp phản ứng; Thừa Diễn đế cân nhắc xem mẫu hậu lại chỉnh ra cái gì thiêu thân.
“Nhưng mà…”
“….” Cố Tam nương lo lắng đề phòng; Thừa Diễn đế cảm thấy quả nhiên thế.
“Nhưng mà ngươi đã được ông trời che chở cho không có chuyện gì, vậy Tam nương ngươi đi đến trước mặt Bồ tát cảm tạ ông trời đi. Ừ, từ sau khi ngươi tiến cung cũng gặp nhiều tai ương, thừa dịp cơ hội này xua đuổi xúi quẩy đi.” Lại thân mật gọi. “Tam nương,” nhưng mà lời nói càng nhẹ nhàng lại càng khiến người ta sợ hãi.
“Thái hậu nương nương, dẫn nữ có thể không không…. ” Đi tới đó còn có thể trở về sao?
“Đừng từ chối nữa, ai gia còn chờ ngươi tĩnh dưỡng tốt rồi ôm tôn tử đây, đây là muốn tốt cho ngươi! Nơi nào vừa thanh tịnh lại an toàn đây? Để ai gia ngẫm lại, a, am Thủy Nguyệt đi. Trụ trì nơi đó và ai gia có quan hệ rất tốt, ai gia sẽ bảo nàng ta chăm sóc ngươi một chút.” Cười lại càng hiền lành, còn lộ ra mấy chiếc răng trắng loé sáng.
Thái hậu đập bàn một cái, hồn nhiên không biết được trong lòng người khác đã là sóng to gió lớn, Thừa Diễn đế nhìn toàn bộ quá trình cười không phúc hậu. Am Thủy Nguyệt, đại tiểu thư lại mạnh mẽ, ngang ngược tiến vào am Thủy Nguyệt cũng liền biến thành bé ngoan, mèo ngoan nghe lời, nấu nước đốn củi là dễ dàng nhất, nghe nói am Thủy Nguyệt còn nghiêm khắc hơn trong quân đội. Huống chi, Cố Tam nương nghe được ba chữ “Am Thủy Nguyệt” này, chính là một loại giày vò, đó là tử địa của nàng ta.
Như vậy cũng được, hắn chỉ là muốn nhốt Cố Tam nương lại mà thôi, để những người “xuyên việt” khác không phát hiện được điều bất thường, mẫu hậu nhúng một tay, càng thích hợp hơn rồi. Ở am Thủy Nguyệt không chịu được, Cố Tam nương nhất định sẽ càng ỷ lại vào hắn.
“Thái hậu…” Giãy dụa sắp chết.
“Ba tháng, một ngày cũng không được thiếu! Vì tôn tử ngoan của ai gia, ngươi phải rửa sạch xúi quẩy trên người.”
“Tam nương, nàng đồng ý đi, mẫu hậu cũng là muốn tốt cho chúng ta.” Nháy mắt: Mẫu hậu thật vất vả rồi, vì tương lai của chúng ta, ngươi liền đồng ý đi, đồng ý đi. Tuy rằng nhất thời không thấy được, nhưng ngươi cũng đồng ý vì sự hòa thuận của Trẫm và mẫu hậu hiên ngang chịu chết, chút việc nhỏ này, hẳn là càng dễ dàng có đúng không?
Sau khi nhìn Thừa Diễn đế nháy mắt, lại nhìn vẻ mặt Cố Tam nương lòng không cam tình không nguyện, lòng sinh cảm giác sảng khoái.
Uất ức rất lâu rồi!
“Hừm, rất tốt, quả nhiên là bé ngoan, ai gia hiểu lầm ngươi rồi.” Thái hậu cười đến như Phật Đà sắp đến. Thừa Diễn đế trong lòng bật một ngón tay cái: Mẫu hậu quả nhiên là mẫu hậu, uy vũ thô bạo!
Hắn căn bản không sánh được.
“Hừm, rất tốt, hoàng nhi, ngươi cũng phải khắc chế, Phật môn là nơi thanh tịnh, không được đi quấy rầy.”
“Vâng, mẫu hậu, nhi thần ở lại hoàng cung sẽ chuẩn bị hôn lễ của chúng ta.” Vui rạo rực nhìn Cố Tam nương nàng, ánh mắt làm như tất cả là muốn nói lại thôi: Trẫm là một tên hoàng đế đầu óc đơn giản dễ gạ gẫm, không phải sao? Đây chính là đã được chứng thực trên nhiều mặt.
“Ngươi muốn lập nàng sao?”
“Dạ mẫu hậu.”
“A, chuỵen của người trẻ tuổi, ai gia quản không được rồi. Hoàng nhi cũng lớn rồi, mấy chuyện vụn vặt tự mình làm đi.”
“Tạ mẫu hậu tác thành!” Vui sướng kéo Tam nương cùng dập đầu trước Thái Hậu, đầu vừa bị châm, giờ lại dập đầu, đầu có thể hỏng thành đứa ngốc hay không đây, sơ ý bất cẩn – Hoàng đế tỏ vẻ —— Hắn không có nhìn thấy.
“Được rồi, được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây, Tam nương đi xuống đi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị kỹ càng, ai gia phái người đưa ngươi đi am Thủy Nguyệt, trụ trì đại sư là người từ bi, ngươi cũng không nên ỷ được ai gia yêu thích mà chống đối nàng.”
“Vâng.”
Cố Tam nương lui ra, cung nữ hoạn quan cũng được cho lui, bên trong điện chỉ còn hai người Thái hậu và Thừa Diễn đế. Thái hậu cười mà không cười nhìn Thừa Diễn đế, Thừa Diễn đế là bất đắc dĩ.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
“Sao mẫu hậu phát hiện?”
“Vừa mới thôi. Biết chi bằng mẫu, trong bụng ngươi mấy cân tâm địa gian giảo, ai gia có thể không biết sao?”
“Không thể nào mẫu hậu, hài nhi vẫn thể hiện rất tốt đẹp.”
“Chính là quá tốt mới khiến người ta hoài nghi.”
“Hả?”
“Ngươi quá thật lòng với Cố Tam nương tử.”