Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 27


trước sau

Edit: Nguyễn Thuý (test)

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

image

“Tính tình ngươi thế nào, ai gia còn không biết sao, ngươi tốt như vậy mà không có ý gì khác? Ngươi chơi tâm kế lặp đi lặp lại, cũng ít để bụng, nếu ngươi như vậy, năm đó ai gia và Tiên đế cũng đồng ý cho ngươi làm một Bình vương gia bình thường rồi.” Trong mắt Thái hậu tràn đầy hoài niệm.

“Nhưng là sau đó bọn họ đều đi rồi. Được rồi, nói chuyện ngày hôm nay, ngươi và Cố Tam nương ở chung mấy ngày mà đã tình căn thâm chủng như thế rồi hả? Lừa quỷ đi.”

“Ngươi trong xương là kẻ cực bạc lương (bạc bẽo, nguội lạnh), bạc lương đến đáng sợ.”

“Mẫu, mẫu hậu….”

“Được rồi, ai gia biết ngươi hiếu thuận, không cần giải thích, ai gia biết ngươi sẽ đối tốt với ai gia, ai gia mệt rồi, ngươi đi xuống đi.” Thừa Diễn đế vẫn bất động.

Thái hậu nhìn sắc mặt hắn nở nụ cười nhạt: “Được rồi được rồi, xem lá gan bé tẹo của ngươi này, chút tiểu tâm tư kia của ngươi, ai gia đã rõ từ 800 năm rồi, ngươi là miếng thịt rơi ra từ bụng ai gia, coi như ngàn không tốt, vạn không tốt, ai gia có thể ghét ngươi được sao.”

Thừa Diễn đế bất đắc dĩ xin cáo lui. Mẫu hậu nói sai, hắn không phải là bởi vì chuyện mẫu hậu “vạch trần bộ mặt thật” của hắn mà cảm thấy xấu hổ, mà là bởi vì chuyện của kiếp trước, hắn đột nhiên có một liên tưởng đáng sợ.

“Bệ hạ, ngài sao vậy hả?” Không cần nhìn liền biết là ai.

“Không có chuyện gì.”

“Tâm tình bệnhaj không tốt?”

“Ngươi nhiều chuyện như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm, biết không?”

“…”

Nhìn gò má Dung Cố, hắn lại nghĩ đến Hoàng hậu, năm đó hắn đối với Hoàng hậu cũng rất thâm tình, mẫu hậu không hiểu rõ hắn, như ngày hôm nay cũng như vậy cho rằng hắn đối với Hoàng hậu là có mục đích khác, cho nên mới….

Mới ở nhận thua trong tranh đấu?

Mẫu hậu luôn luôn thông minh, thế lực phía sau trong cung rất lớn, thân thế Hoàng hậu không có căn cơ gì, coi như có chút thủ đoạn không tầm thường, cũng không thể ép mẫu hậu đến trình độ đó. Năm đó, là hắn – đứa con trai này, làm lòng mẫu hậu lạnh lẽo.

Mẫu hậu thua, thua…

Không biết sao hắn cảm thấy có chút hoảng hốt.

Phụ hoàng đi rồi, đại ca, nhị ca cũng đi rồi, trên đời này người làm mẫu hậu lo lắng nhất chỉ còn lại hắn, mẫu hậu không thích ở trong cung đình có nhiều kí ức không vui, nhưng vì không yên lòng về hắn nên còn tiếp tục ở lại đây.

Trước khi phụ hoàng băng hà, xây cho hắn cung điện Trấn Bắc hầu sống ở ngoài, trong cung chính là mẫu hậu. Mỗi khi mẫu hậu không có chuyện gì lập tức coi việc trêu trọc mình là thú vui, giả vờ mất trí nhớ, giả vờ ngốc, kỳ thực ra… nhớ bọn họ đúng không.

“Bệ hạ, chuyện này…” Lúc tâm loạn như ma còn e sợ đến việc vắng vẻ Dung Cố, Thừa Diễn đế vứt cuốn sách Cố Tam nương đưa cho nàng. [Tề Dân Yếu Thuật], thiên cổ nông thư, Dung Cố lật qua lật lại là biết giá trị của nó, đôi mắt quanh năm lạnh lùng giờ tràn đầy kích động.

“Bệ hạ, bệ hạ, này, chuyện này… Bệ hạ! Ý ngài thế nào?”

Nàng cẩn thận từng ly từng tý một nâng quyển sách này, chăm chú mà thành kính, làm Thừa Diễn đế có chút đố kỵ.

“Nghiên cứu cho thật tốt.” Giao quyển sách này cho Cố Tam nương xác thực là đã bỏ ra rất lớn khí lực, bởi vì phải khớp với thực tế của thời đại này. Nàng từng nói qua Đại Tấn và thời đại trước đây của nàng có phong thổ tương tự, hình dạng sông ngòi cũng gần giống, đại thể chính là hình dáng của “Hán triều”, nàng còn từng cảm thán, nông nghiệp lạc hậu như “Hán triều”, văn hóa không phát triển, quân sự mới tiếp cận thời kỳ đầu của “Hán Vũ Đế”, kẻ địch Hung Nô cũng vậy đều rất có sức sống.

Nàng từng đánh giá đây là thời điểm nên nổi danh, dù sao thời thế tạo anh hùng.

Nàng nói không sai, Dung Cố của kiếp trước vốn chính là Nhất Phi Trùng Thiên rực rỡ, chói lọi trong sử sách, nhưng bởi vì tư tâm của hắn mà bẻ đi đôi cánh của nàng, xem ra đây chính là khác biệt của hắn và “Hán Vũ đế” kia. Hán Vũ, Hán vũ, tại sao lại để hắn có tâm tư ngóng trông đây?

“Xem thật kỹ, đợi lên triều nói ra.” Chính là muốn trao công lao an trí trên người Dung Cố, bất luận tác giả là ai, cũng phải biến hắn thành Dung Cố. Dung Cố cũng được, chỉ là đối với Đại Tấn trung tâm, suy nghĩ lại không phải một mực kiên trì –– chỉ cần đối với quốc gia có lợi, không phải chỉ là mạo danh thế thân nói mình là tác giả thôi sao, chính là giết người phóng hỏa tàn sát người vô tội nàng đều sẽ nguyện ý làm.

Đương nhiên, cũng phải thay hình đổi dạng một phen, để những kẻ tiến công sau không phát hiện được. Đây không phải là vấn đề lớn, Cố Tam nương hiện không thể tiếp xúc với thông tin, chờ đến khi nàng ta biết được thì đã chậm, nàng ta biết thì đã như thế nào. Những kẻ tiến công khác có rất ít người hiểu được lịch sử, hiểu được nông học như Cố Tam nương vậy, sự tình của triều đình bọn họ cũng không thể nào chú ý, vì lẽ đó không cần phải lo lắng bọn họ đặt ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dung Cố.

Không phải hắn tự phụ, thực sự là hiện nay xuất hiện mấy người nữ nhân tiến công đều là nỗ lực dùng tình yêu để chiếm đóng hắn, không có nam nhân. Nữ nhân bình thường yêu thích tụ tập ở phía sau cung, nhìn chăm chú cũng là biến hóa của hậu cung.

Nói đến nam nhân, hình như Kiều An phát hiện một kẻ không am hiểu làm việc xấu, bị bắt.

Nam nhân muốn nắm vững số mệnh hẳn là sẽ không nghĩ đến cái cách kia, cái này cũng quá đau đầu rồi. Một người nam nhân chính trực có cốt khí hẳn là sẽ không bị hệ thống nắm mũi dẫn đi.

Số mệnh mà, nếu như chính hắn là một người tiến công, sẽ nghĩ ra rất nhiều biện pháp lối tắt cứu quốc, tỷ như trực tiếp giết Hoàng đế móc tim ra, lại tỷ như khởi nghĩa vũ trang giành lấy ngai vua, lại tỷ như vô số phương pháp làm cho mạng của đối phương hao mòn dần, lại chậm rãi chuyển đến trên người mình thì di hoa tiếp mộc [1], từng bước từng bước ra khỏi con đường hầu vương…

[1] Di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây) nguyên là tên một trong 36 kế mà người Trung Quốc thường đề cập đến. Di hoa tiếp mộc là thủ đoạn vu oan giá hoạ, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng những chứng cớ giả tạo, đánh lừa cơ quan pháp luật. Trong thời phong kiến, kĩ thuật điều tra hình sự chưa tiến bộ, khó tìm ra chỗ giả tạo và con người thi hành pháp luật thường theo cảm tính, qua loa đại khái thì Di hoa tiếp mộc càng dễ dàng được thực hiện.

Vương giả là bá chủ, số mệnh, tự nhiên sẽ thuộc về Vương giả chân chính.

A, không chừng ở trên mới là phương pháp chính thống! Hệ thống dạy tà môn ma đạo nhanh thì có nhanh hơn, nhưng thật lòng rất buồn nôn.

Hắn thừa nhận bị những kẻ tiến công hại thành bệnh thích sạch sẽ.

Đường là người tạo thành, không từng thử làm sao biết được là có thể thành hay không?

Nữ nhân cũng được, chỉ là không ai nghĩ tới phương diện này thôi, hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi nhắc nhở.

Người tiến công chiếm đóng nếu là sĩ có trí tuệ thông minh, thậm chí có thể dựa vào những thứ này để thoát khỏi hệ thống, mở đầu phải xem lòng khoan dung và phẩm chất của người đó. Nếu như chính họ nhận định chính mình ở phía sau trong cung tranh sủng đến chết, vậy thì hoàn toàn là đáng đời rồi.

Nghĩ tới đây, hào khí lập tức tràn đầy trong lồng ngực, nếu như thật sự có kẻ tiến công hắn mà trực tiếp cướp đi sinh mạng hắn, hắn cũng đồng ý mở rộng tầm mắt với thủ đoạn của đối phương! Và Cố Tam nương cùng Lăng Sở

Sở trùng hợp lại ở cùng nhau, thực sự là làm hắn uất ức và chán ngán đến cực điểm.

“Để người của Trấn Bắc Hầu phủ cùng nhau nghiên cứu!” Bản Nông thư này một khi được áp dụng thì sẽ có vô số dân chúng được cứu sống, thủ hạ của Dung Cố và hắn số mệnh hỗ trợ lẫn nhau, tích lũy từng chút một, nhiều chút tích góp số mệnh từng chút một, số mệnh là việc không phải một sớm một chiều có thể giải quyết, mà phải từ từ tích góp.

…. Chờ chút! Số mệnh! Thừa Diễn đế sắc mặt tối sầm lại, hắn biết sự lo lắng hoảng hốt của mình vừa nãy là tới từ đâu rồi. Hắn là nhân vật chính, Dung Cố là bia đỡ đạn nữ phụ… Mẫu hậu thì sao? Mẫu hậu sẽ chết ở trên tay Hoàng hậu sao?

Hoàng hậu không để lộ, nhưng mẫu hậu có phải cũng là bia đỡ đạn nữ phụ không? Nghĩ đến tình huống này, hắn như rơi vào hầm băng. Suy nghĩ một chút, hắn dặn dò Kiều An đang theo phía sau vài câu.

“Bệ hạ, bên trong Từ Ninh cung phát sinh chuyện gì không bình thường sao?” Ngài làm sao lại không bình thường vậy?

“Không, trẫm nói với ngươi, Cố Tam nương có Tị Độc Châu, nàng không sợ độc, vì lẽ đó…”

“Thái hậu nương nương quá lợi hại.” Dung Cố tán thưởng.

“Hừm, việc còn lại trẫm cũng có thể xử lý tốt, ngươi yên tâm đi làm chuyện của chính mình đi, không cần phiền lòng,  ở đây đã có trẫm và mẫu hậu.”

Trấn Bắc Hầu hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện tại trong triều đình, đám người dưới tay nàng lúc trước phất cờ hò reo cũng một lần nữa tụ họp lại — những thứ cỏ đầu tường kia hoặc là bởi vì lợi ích của bản thân cột vào với Trấn Bắc hầu muốn chạy cũng chạy không được, đều không phải người đáng giá để tín nhiệm, có thể bất kể là Trấn Bắc hầu nhất mạch vẫn là toàn bộ triều Đại Tấn đều không thể rời bỏ bọn họ, bởi vì trên đời này người như vậy là nhiều nhất, đây là sự thật bất đắc dĩ khiến người ta phải thở dài.

Cũng may bất kể là hắn hay là Dung Cố đã sớm quen. Có thể sử dụng là được, quản làm gì hắn trung thành hay không.

“Nên thanh lý thì thanh lý.”

“Thần rõ!”

A, thực sự không cần lo lắng, để Dung Cố phải nương tay, trên đời vẫn là chưa có người đó.

Cuối cùng Thừa Diễn đế cũng nghĩ thông suốt, lập tức nghĩ tới chuyện đứng đắn, tự đi xử lý chính sự, vì dân vì nước Đại trung thần Trấn Bắc hầu lòng mang niềm hân hoan cất giấu “Thần thư” trở về Trấn Bắc Hầu phủ. Trong Thiên điện Từ Ninh cung, sắc mặt Cố Tam nương âm trầm thu dọn hành lý vì bị Thái hậu và Thừa Diễn đế một xướng một họa. Đến am Thủy Nguyệt tu hành không phải đi hưởng phúc, nên nàng chỉ có một bọc y phục nhỏ.

“Ngươi tới làm gì?”

“Đương nhiên là nhớ ngươi… Nhớ đồ của ngươi.”

“Đồ gì?”

“Ha ha, còn giả bộ, bị Thái hậu chán ghét đuổi ra cung, tư vị không dễ chịu đi. Nếu ngươi đã không thể dùng, vậy thì giao cho ta đi.”

【 Hệ thống, không phải có thể báo động trước nguy cơ sao? 】

【 Đó là báo động trước cái chết, không chết thì không báo động trước, Ký chủ, nàng ta không muốn giết ngài. 】

“A!” Còn chưa kịp nghĩ gì, Cố Tam nương đã thấy đau sau gáy, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trong mơ mơ màng màng, nàng như nghe thấy ——

“Ha ha, biết ngay ngươi không thành thật, nhưng ngươi muốn rời cung chắc chắn sẽ cầm bảo bối mang theo, lão nương tìm khắp toàn thân ngươi, lấy túi đồ của ngươi, có là bảo bối gì đi nữa thì cũng sẽ rơi vào trong tay của lão nương rồi, ha ha.” Đây là những lời cuối cùng Cố Tam nương nghe được.

Xì ————

Mở mắt ra, nàng phát hiện y phục của chính mình đã thay đổi, túi đồ, biến mất rồi!

Run rẩy sờ về chỗ giấu khí báo động cái chết trước ngực, cũng trống không rồi!

A a a ————! Nàng gào thét ở trong lòng, nàng muốn giết nàng ta!!!

【 Ký chủ bình tĩnh! 】

【 Ta không bình tĩnh được, ngươi có biết ta mất chính là cái gì không, là Tị độc châu và khí báo động trước cái chết đấy! Không có cái này, tôi sống sao được? Sống sao được!!! 】

【 Ký chủ bình tĩnh, vật không còn thì có thể đổi, ngài còn có ưu thế. 】

【 … Ưu thế? Đúng, đúng, đúng, ưu thế, tiểu Hoàng đế yêu thích ta, đây là ưu thế, như Dương Quý Phi và Võ Tắc Thiên, không phải đều là phải vào am làm ni cô đó sao, ta cũng không kém, nhất định sẽ trở về, hệ thống ngươi nói đúng không, ta không khóc nữa … 】

【 Rất tốt, ký chủ đừng sợ, ta vẫn sẽ bên cạnh ngài. 】

Lúc này có thái giám đi vào, Cố Tam nương rùng mình trong lòng, lập tức khôi phục lại bộ dáng tài nữ lạnh lùng.

“Nô tài đến truyền lời thay bệ hạ.”

“Bệ hạ nói muốn ngài phải bảo trọng, những tú nữ kia bệ hạ không thích một ai cả, ngài sẽ chỉ nhận mấy kẻ làm bia đỡ đạn, khiến mọi người tưởng rằng lòng bệ hạ thay đổi, như vậy Thái hậu chẳng mấy chốc sẽ không để ý đến ngài. Đương nhiên, những tấm bia đỡ đạn kia đều không phải tình yêu thực sự của bệ hạ, tình yêu chân thành của bệ hạ chỉ có duy nhất một người là ngài.”

“Bệ hạ mới đăng cơ được vài ngày, ở ngoài có quyền thần chắn đường, bên trong có Thái hậu áp chế, ngài ấy cũng không thể làm được gì, bệ hạ tin một ngày nào đó sẽ nắm thiên hạ trong lòng bàn tay, để ngài trở thành nữ nhân nổi bật nhất.”

“Bệ hạ nói Thái hậu thực ra rất thích quyển sách kia, ngài nếu buồn tẻ cũng có thể tiếp tục ghi lại, Thái hậu lớn tuổi, dễ dàng mềm lòng, lấy lòng Thái hậu nhiều hơn chút, không nên tính toán với Thái hậu, ngài ấy kẹp giữa hai người cũng rất khó chịu, mong ngài thông cảm.”

“Bệ hạ nói ba tháng này ngài nhất định phải nhịn, Thái hậu thử thách con dâu không phải là chuyện đơn giản, gia thế của ngài dù sao cũng không cao, vì tương lai, ngài nhất định phải thể hiện ra đầy đủ phẩm chất cùng khí độ của bậc mẫu nghi thiên hạ.”

“Bệ hạ nói quan trọng nhất là bảo vệ tốt chính bản thân, hơn thế, nếu như sức khoẻ không ổn, cũng không cần lo lắng, bảo vệ bản thân mình là quan trọng nhất, ngài ấy luôn đứng sau ngài.”

“Bệ hạ chờ ngày gặp lại ngài gặp.”

Cố Tam nương hơi run, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, chậm rãi đáp: “Đa tạ bệ hạ, dân nữ nhất định dùng hết khả năng, không phụ tâm ý của bệ hạ.”

【 Hiện tại ta chỉ có thể dựa vào hắn, vì lẽ đó, hệ thống, chúng ta nhất định càng phải tỏ ra tốt hơn. 】

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện