Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 3


trước sau

Edit: Tử Điệp.

Beta: Moonmaplun.

P/s: Ảnh lừa tình thôi, đừng quá để ý :v Happy New Year 2015, mọi người năm mới vui vẻ <3

image

Mãi đến khi Thừa Diễn đế khép màn kiệu lại, tấm màn màu xanh che khuất dung nhan đế vương, Kiều An mới thở phào một cái. Thật ra hắn cảm thấy Trấn Bắc hầu nói không sai, bởi vì ngay cả hắn cũng đang nghĩ như vậy.

Mới vừa rồi lúc ở ngoài cửa chờ thời điểm, bởi vì công lực sâu, hắn rõ ràng nghe được bệ hạ từng tiếng gọi, từng tiếng gọi. . . . . . Kiều An tiếp tục lâu mồ hôi trên trán, âm thầm nói lời đại nghịch bất đạo, thật sự là rất buồn nôn, thật là làm cho con người ta nổi da gà lộp bộp. Liên tưởng đến việc bệ hạ đối đãi hắn như vậy, lại nghĩ đến gương mặt cả ngày lạnh lùng, nghiêm túc giống hệt như quan tài của Trấn Bắc hầu, cả người hắn cảm thấy vô cùng không tốt .

Mới vừa rồi lúc chờ ở ngoài cửa, nhờ có nội công cao, hắn nghe thấy rõ ràng bệ hạ gọi từng tiếng một, từng tiếng một………

Hướng về cỗ kiệu liếc mắt một cái, trong lòng của hắn hiện ra một  suy đoán đáng sợ: bệ hạ, không phải là đầu óc cháy hỏng đi. Dung Cố. . . . . . Dung Cố. . . . . . Ngài bình thường vẫn gọi Trấn Bắc hầu là “Dung kẻ trộm” !

Bị hoài nghi có đoạn tụ, bên trong kiệu bệ hạ lại không nói được một lời, cái này còn không phải  là khác thường sao? Theo lẽ thường, bệ hạ hẳn là giận tím mặt mới đúng, đối với Trấn Bắc hầu, bệ hạ trước giờ vẫn không cho sắc mặt tốt.

Nói đến đoạn tụ, thật là có loại khả năng này. Bệ hạ đăng cơ ba năm, giữ vững đạo hiếu tiên đế, chưa từng sủng hạnh phi tần. Trong cung chỉ có các Tần phi phẩm vị thấp, đều là lúc bệ hạ còn trẻ thái hậu nương nương ban thưởng xuống dưới, bệ hạ ngay cả hôn cũng chưa chạm qua. Lúc ấy hắn còn suy nghĩ , bệ hạ giữ mình trong sạch như thế, chắc là do sợ ảnh hưởng đến sức khỏe , dù sao tiên đế con nối dõi không nhiều, đa phần là do miệt mài quá độ.

Hiện giờ xem ra. . . . . . Kiều An thân mình đứng thẳng, hiện giờ xem ra bệ hạ là có ham mê không giống người thường, ai cũng không chọn, cố tình lại là Trấn Bắc hầu! Lời nói không ngoa, nếu bệ hạ coi trọng, vô luận người nào, hắn đều có thể đánh ngất xỉu đưa lên giường rồng, chỉ là Trấn Bắc hầu thì không được, bệ hạ lúc này, sợ là đá trúng phải thiết bản rồi.

Trên có sở hảo, bọn họ này đó làm nô tài , không thể tìm ngăn cản, chỉ  có thể biết gợi lên bệ hạ lớn hơn nữa hứng thú. chắn không bằng sơ, trước hết để cho bệ hạ thường vài lần tiên, tránh làm cho ngài ngán, đây mới là chuyện nô tài nên làm.

“Kiều An.”

Đang nghĩ ngợi, nên hay không đi tìm mấy người sạch sẽ đàng hoàng, hắn nghe thấy giọng nói thanh lương của Thừa Diễn đế.

“Bệ hạ có gì phân phó?” Vội vàng đáp. Bệ hạ quả nhiên là không tức giận lúc trước thấy Trấn Bắc hầu, ngài suốt một ngày không có sắc mặt tốt. Hiện tại lại như là cái gì cũng chưa phát sinh quá bình thường, chỉ sợ phỏng đoán của hắn thành sự thật. Làm như thế nào thay bệ hạ giấu Thái hậu nương nương bây giờ?

“Trẫm có thể tặng cái gì cho Dung khanh? Để nhận lỗi.” Âm thanh của Thừa Diễn đế luôn bình tĩnh,  làm cho Kiều An trong lòng đang tự hỏi đích trận lảo đảo.

“Bệ hạ có tâm, Trấn Bắc hầu chắc chắn sẽ cảm động rơi nước mắt .” Để nhận lỗi? Tuy rằng thái độ bệ hạ đối Trấn Bắc hầu ác liệt, cũng không cần phải giải thích a.

Hắn thở dài, quả thế, đây là mối tình đầu của bệ hạ , hắn nào biết đâu rằng hắn nhắc tới người trong lòng Thừa Diễn đế. Thừa Diễn đế từ trong tay áo lấy ra bình thuốc nhỏ, buông thỏng mi mắt hồi tưởng chuyện lúc ban này.

Đây là bình thuốc nhỏ hắn ban cho Dung Cố , mới vừa rồi ở Hầu phủ bị hắn lấy trở về, bên trong xác thực là thuốc trị thương tốt nhất, nhưng lại hàm chứa thành phần  gây trở ngại cho miệng vết thương khép lại. Hắn vẫn đắc chí cho rằng mình làm đủ hoàn mỹ, đủ bí ẩn, nhưng bây giờ nghĩ đến, tất cả hết thảy, Dung Cố sớm biết được. Nàng rốt cuộc là mang tâm tình tiếp nhận như thế nào, hắn không dám nghĩ tới.

Năm đó hắn mười tám tuổi, đúng là thời kì thiến niên phong nhã hào hoa hăng hái. Mới vừa đăng cơ, tự nhiên muốn làm đại sự một phen, cho nên Trấn Bắc hầu Dung Cố tựa như một tòa núi lớn gắt gao đặt ở trên đầu của hắn. Hắn đưa ra cái gì, Dung Cố chắc chắn sẽ phản đối, còn không ngừng can gián, can gián, can gián, hắn vẫn cảm thấy Dung Cố là cố ý cùng hắn đối nghịch, cho nên lựa chọn ngủ đông, chờ đợi cơ hội. . . . . .

Bây giờ trở về, chậm hơn một chút, nếu trở về sớm một chút, hắn chắc chắn sẽ không tặng loại vật này cho nàng, hiện tại trong lòng Dung Cố, hắn sợ là không có hình tượng gì hay.

Hơi hơi nhíu mi, phiền toái.

Làm sao có thể đạt đến tâm, một người hắn thật sự không biết. Đời trước này chính mình còn chưa nhìn thấu được người, thật sự có tâm sao?

Càng nghĩ, chỉ có thể nghĩ đến một cái biện pháp —— đối với nàng tốt.

Nghĩ muốn đối với nàng tốt, lại không biết nên làm như thế nào, trở thành hoàng đế nhiều năm như vậy, hắn thi ân có, i ban cho có, đối xử tốt với người khác, thật sự là không có kinh nghiệm.

Lúc trước, hắn thừa nhận, hoàng hậu là nữ tử cực kỳ trí tuệ, không đề cập tới lai lịch quỷ dị của nàng. Nàng khéo hiểu lòng người, tuyệt đối là người đứng đầu trong hậu cung. Vài thập niên, có lẽ là có đọc

tâm thuật, nàng hiểu được hắn đăm chiêu suy nghĩ cái gì, biết hắn yêu thích ăn gì, biết hắn yêu thích mùi gì, hiểu được mỗi một cái biểu tình của hắn hàm nghĩa gì, thậm chí. . . . . .

Thừa Diễn đế ánh mắt u ám, cũng khe khẽ thở dài, hoàng hậu từ vừa mới bắt đầu ở thị tẩm đã biểu hiện, liền cực hợp tâm tư của hắn. Đoan trang, quyến rũ, nhiệt tình, hắn đầu tiên là cảm thấy được nơi chốn thoải mái, sau đó liền đi từng bước một trầm mê. A, rất nhiều đồ vật này nọ chính hắn cũng không biết, hoàng hậu lại cũng biết, có tâm tính vô tâm, có thể nói hắn một đầu ngã vào đi, thật sự không oan chút nào.

Hoàng hậu muốn hắn làm cho nàng vui, hắn liền đối hoàng hậu tốt , hoàng hậu cũng thể hiện bộ dáng cảm động, kia cảm động là thật sao? Chỉ sợ là giả .

Cho nên, rốt cuộc nên đối Dung Cố như thế nào mới là tốt đây? Thừa Diễn đế thực buồn rầu.

Giật mình nhớ lại mới trước đây A Thanh ra ngoài cung tự mình mua cho hắn một chuỗi mứt quả, hắn liền vui vẻ vài ngày —— cho nên nếu tự mình chọn lễ vật cho Dung Cố thì sao? Chuyện này nghe qua cũng thực ngốc.

Nhưng không thử làm sao biết.

Hắn biết mình thực ngốc, nhưng hắn có thể chậm rãi học, hắn có thời gian, cả đời chậm rãi học.

Vì thế khi theo đề nghị Kiều An đi đến tiệm Ngọc Lưu Ly. Hắn thấy được sắc mặt Kiều An quỷ dị cùng ánh mắt né tránh, hắn lại không muốn suy nghĩ nguyên nhân. Người phía dưới nghĩ muốn cái gì hắn sẽ không so đo, cách nhìn người khác hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.

Thừa Diễn đế hạ kiệu, chậm rãi bước vào Ngọc Lưu Ly, trong lòng tràn đầy vui mừng. Dung Cố là người trong lòng của hắn, vì trong lòng mình chọn lễ vật, loại cảm giác này, không cách nào hình dung, chỉ cảm thấy. . . . . .

Vẫn là không cách nào hình dung, hắn rất nhiều năm không có không có những lúc như vậy.

Nhưng khi hắn quay đầu lại bị tạt một chậu nước lạnh.

Ngọc Lưu Ly phân ra thành hai tầng, tầng dưới là quan lại quyền quý bình thường tiêu tiền không ít. Tầng trên càng sang trọng hơn, đúng là quý mỹ đẹp đẽ nhất kinh thành, người trên tầng này đều là nhân vật lớn, người nào người này đều vung tiền như rác.

Hắn vừa lên lầu, liền gặp được một người, một người quen.

Nàng mặc áo xanh mũ quả dưa, rất dễ dàng bị nhận ra là thân nữ nhi, gò má hiện một đóa lúm đồng tiền, là nữ nhi nhẹ nhàng ngây thơ, quả nhiên là có duyên được gặp. Mỹ nhân Giang Nam mềm dịu như nước xuân, nhìn đến hắn hơi kinh hãi, sau đó cúi đầu, thẹn thùng, như là một đóa hoa phù dung.

Đây là thư sinh mà lúc ra khỏi tửu quán đụng phải, Thừa Diễn đế mặt như có như không đi ngang qua, ra vẻ không quen biết, một ngày trong lúc đó gặp được hai lần, không thể nói là trùng hợp. Hắn không biết những người này rốt cuộc có thủ đoạn thần thông quảng đại gì, có thể biết được hành tung đế vương dễ dàng như vậy. . . . . .Ánh mắt hắn tối sầm, không thể hành động thiếu suy nghĩ, trên người còn có gánh nặng giang sơn xã tắc, còn có Dung Cố, hắn không thể tùy ý đi mạo hiểm.

Những người này rốt cuộc muốn gì ở hắn? Hắn không rõ.

Từ hoàng hậu mà suy đoán, là muốn trái tim thật sự của hắn, đế vương chi tâm (trái tim của bậc đế vương). Cũng không cảm thấy được không công bằng sao? Bọn họ căn bản vô tâm, dựa vào cái gì dùng hư tình giả ý đổi lấy tình yêu đích thực của hắn.

Từ hoàng hậu mà suy đoán , cho dù là hắn trả giá thật tình, những người đó cũng sẽ khủng hoảng thuyết: trái tim của hoàng đế sao có thể tin tưởng? Tình yêu của Hoàng đế sẽ không lâu dài, chỉ có ngốc tử mới có thể tin tưởng lời nói của hoàng đế, ta căn bản sẽ không yêu thương hoàng đế.

Thừa Diễn đế rất nhanh đã rảnh tay.

—— cũng bởi vì hắn là hoàng đế, cho nên tình cảm của hắn sẽ không đáng giá quý trọng, hắn  đáng đời bị lừa gạt, bị giẫm đạp. Xứng đáng.

Hắn cảm giác mình đã muốn thành tường đồng da sắt, không sợ những người đó “Tiến công chiếm đóng” , hư tình giả ý này cũng sẽ tổn thương đến hắn. Nhưng vấn đề là, Dung Cố nghĩ như thế nào , nàng có thể hay không cũng có cái nhìn như vậy? Cảm thấy hắn không đáng tín nhiệm?

Mặt của hắn trở nên hơi trắng.

“Công tử, đây là của ngài đúng không?” Giọng nói nhỏ nhẹ, quá ôn nhu.

Thừa Diễn đế quay đầu lại, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng thuần cầm một khối ngọc bội, nghiên mực , cả hai đều cùng một bộ, thập phần đẹp.

Thừa Diễn đế đen mặt. Kia khối ngọc bội là tín vật của hắn, cả đời hắn xem trọng nhất là hai vật này, hắn trân trọng như thế, làm thế nào đánh mất được?

Diệu thủ không không? (một loại kĩ năng trộm đồ) Những kẻ “Tiến công chiếm đóng” cũng thật ngọa hổ tàng long.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện