Ai Dám Công Lược Trẫm

Chương 7


trước sau

Edit: Nhung Nhũn

Beta: Dương Tử Nguyệt + Đông Thần Thần aka Miyuki

P/s: Chương này quá khó, có chỗ nào còn tối nghĩa mong mọi người bỏ quá cho ;____;

image

Kiều An thành thật quỳ gối một bên, Thừa Diễn đế biết cũng mặc kệ. Nên phạt hay là muốn phạt, hắn nghĩ là muốn bởi nàng không biết tình huống đối đầu với địch nguy nhiểm như thế nào . Đi nhầm một bước sẽ gây ra đại họa không chừng

Canh ba đã qua, tố nguyệt như sương. Nằm rạp người ngự án, hắn múa ngòi bút, ở mỗi một phân tấu chương viết xuống vài chỉ thị.

Phần thứ nhất là lễ bộ bẩm báo kỳ thi mùa xuân , Thừa Diễn đế thầm nghĩ kỳ thi mùa xuân này nhóm sĩ tử đều hâm mộ《 Thiên Long Bát Bộ 》 còn tiếp trên báo, sợ là không có tâm tư nghĩ tới. Có một việc hắn rất nghi hoặc, những người đó rốt cuộc có biết là đang tiến hành khảo đề hay không? Hắn lắc lắc đầu, vẫn là đổi, tuy rằng việc thay đổi như vậy có phần không đúng với quy củ cho lắm nhưng chỉ có thật sự may mắn mới trúng tủ; nếu có thực lực thật sự thì sợ gì không có chỗ phát huy tài năng.

Mỗi một khoa đều có kẻ tài văn chương hơn người, có lẽ bọn họ đều do tình huống bộc phát nên mới không thể biểu diễn hết sở học của mình. . . Thừa Diễn đế tự mình cúi người nhấc bấc đèn đã cháy hết, chân nến ngũ trảo kim long toả làn khói uốn lượn vấn vương.

—— hắn là hoàng đế, chỉ cần ngồi nhận sự nguyện trung thành của người trong thiên hạ, tái kinh tài tuyệt diễm, thậm chí mới học cũng muốn phục vụ cho bậc đế vương, hắn thống ngự nhân tài đông đúc của Đại Tần đại tấn , không cần tốn tâm tư quá nhiều vào vài công chúa.

Phần thứ hai là các đại thần có danh vọng tấu lên , đại ý là vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng , hắn nhất đinh phải mau chóng chọn tú nữ, phong phú hậu cung. . . . . . Thừa Diễn đế vân vê phần in hoa của quyển sổ con ố vàng , chăm chú nhìn mấy cái tên phía trên, hận không thể nhìn đến nỗi nở ra hoa.

—— , Trấn Bắc hầu, binh mã thiên hạ đại nguyên soái, Dung Cố.

Thừa Diễn đế thở sâu một hơi, áp chế ngọn lửa vô danh trong lòng, bệnh phải chết nhất định sẽ không sống được , vừa mới tỉnh, đã có tâm tư này, quả nhiên là bầu trời nhân gian, độc nhất vô nhị, không còn đại trung thần, đệ nhất thiên hạ đại trung thần!

Quét mắt một vòng lên Kiều An đang quỳ bên cạnh, Thừa Diễn đế nổi giận: có phải ngươi không nhắn cho rõ ràng ý của trẫm? Dung Cố cảm thấy hoàng thượng có ý gây khó dễ cho nàng, cho nên thừa dịp bày tỏ cõi lòng —— thần đối bệ hạ ngài không có ý nghĩa.

Đây là bị ghét bỏ .

Cứ việc không thừa nhận, hắn cũng sẽ không lừa dối người, Trấn Bắc hầu chính là ghét bỏ hắn, trong lòng thật ý ghét bỏ hắn. Mà ngay cả như vậy, hắn cũng không thể đáp ứng  được việc tuyển tú, con nối dòng. . . . . .

Đầu mùa xuân,  đêm lạnh, Thừa Diễn đế đơn độc một lớp quần áo không thể ngăn được gió lạnh. Hắn không nhịn được hắt xì , âm thanh vang lên trong đại điện một cách rõ ràng

Thấy thế, quỳ Kiều An bất chấp mình đang bị phạt ở một bên, cất tiếng: “Bệ hạ, ngài nhanh hãy đi nghỉ, thân thể của ngài không chịu được.” Bệ hạ, bệnh của ngài cũng mới khỏi, không thể quá sức!

Thừa Diễn đế làm sao không biết hắn cố kỵ cái gì, nhưng cũng nghe theo, vẫn còn nhiều thời gian, khi hắn có thời gian sẽ chậm rãi đấu với những người đó.

Nhưng mà. . . . . .

“Ngươi nói cho rõ những gì tra được một lần nữa xem .”

Thừa Diễn đế nghe Kiều An bẩm báo lại mà không thể không nhăn mày. Cố tam nương tử có tài kinh thế, ngược lại có không ít cái đứng đắn.

Khách điếm “Thanh Tú Thư Sinh” thật ra là nơi tà môn ngoại đạo, thủ đoạn cao siêu này còn không dừng lại. Có người nói nàng thường xuyên chọn mua một ít dược liệu mà người bên ngoài không dùng được. trong phòng của nàng thường xuyên truyền đến tiếng nổ mạnh, còn có các loại mùi gay mũi cổ quái.

—— vu cổ thuật, Thừa Diễn đế đoán.

“Bệ hạ, chúng ta gần người nhưng lại không quen biết vậy nên làm thế nào cho phải?”

Phất phất tay, Thừa Diễn đế ý bảo Kiều An có thể dùng chút lợi hại hơn đi dò xét. Hắn chậm rãi nói : “Giang dương đại đạo vẫn là hái hoa tặc cũng có thể, phái thêm mấy thuộc hạ, nếu không được thì thuê vài sát thủ trên giang hồ mà hành xử!”

Hắn cũng muốn nhìn xem nàng rốt cuộc còn có thủ đoạn gì nữa. Trong truyền thuyết thần tiên có tìm nguồn gốc của năng lực, vì vậy nhất thiết không thể để liên lụy tới Kiều An, bằng không lại liên lụy đến chính mình

“Bệ hạ, phủ đại trưởng công chúa. . . . . . Đại trưởng công chúa nàng. . . . . .” Hắn kinh ngạc….. chính là Mộ Dung Thanh, nhưng lại thật sự dấu đi,  nhìn như ngang ngược mạnh mẽ nhưng kì thực cực kỳ trí tuệ

Thừa Diễn đế thả lỏng thân mình trên giường, Mộ Dung Thanh nghe nhưng thật ra cũng không quan tâm. Thừa Diễn đế cười trào phúng, hắn chưa bao giờ dám coi khinh cô cô của hắn, nàng ta sao có thể là nhân vật dễ đối phó? Trong tình huống tranh đấu Phúc Vũ Phiên Vân , lại chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương —— làm sao có thể là một tiểu cô nương bình thường

Hắn phân phó Kiều An không thể hành động thiếu suy nghĩ: Phò mã phủ có bác ngài xung phong, trẫm trước hết bàng quan một phen. Bác là người thông minh, ứng phó không được nữa, tự nhiên sẽ đến cầu hắn, như vậy có thể thuận lợi mà gặp Mộ Dung Thanh .

—— hắn có cảm giác, tuyệt đối không thể làm cho nhóm “Kẻ xuyên việt” biết được mình khác thường. Tuy rằng không rõ cảm giác này rốt cuộc từ đâu đến , nhưng là việc quan trọng , hắn cũng phần nào tin thứ cảm giác kì quái này

Địch không động, ta không động.

“Ngày mai an bài Cố tam nương tử tiến cung. Vào ở cung Từ Ninh điện.” Hắn thản nhiên phân phó.

“Lấy danh nghĩa nữ phu tử?” Kiều An hỏi lại.

Thừa Diễn đế để Kiều An hầu hạ thay quần áo đi ngủ, một đêm không yên giấc

Sáng sớm ngày thứ hai, Thừa Diễn đế tắm rửa thay quần áo, thực hiện kế hoạch. Kiều An dựa vào hắn phân phó, gióng trống khua chiêng mang

theo chỉ dụ đi thành Nam Liễu Hạng tiếp nữ phu tử – Cố tam nương tử, vừa tắm rửa xong , hắn liền phát hiện Liễu Hạng bị nghe tiếng mà đến taxi tử nhóm chắn hiểu rõ thông thấu (dạng như là có người đến bẩm báo ý) —— bọn họ tự nhiên không biết hoàng đế phái hắn đến truyền chỉ, mà là. . . . . .

Mà là tin tức Cố tam nương tử sẽ ngụ ở thành Nam Liễu Hạng không biết bị người nào truyền ra ngoài. Ban đêm, Cố tam nương tử tụ tập Miến nhóm quanh tòa nhà chung, bọn họ phần lớn là người đọc sách cho nên trật tự, yên lặng nhìn Cố tam nương tử nhà đích cửa son, có còn đọc lấy《 Thiên Long Bát Bộ 》 .

Cố tam nương tử dưới ngòi bút bọn họ thật cảm thán vô cùng : quang minh lỗi lạc, thân thế nhấp nhô tiêu phong, phong lưu phóng khoáng, trọng tình trọng nghĩa như Đoàn Dự, nước trong phù dung, ngây thơ đáng yêu như Chung Linh, ngữ cười tươi nhưng, thần tiên hóa nhân Vương cô nương, thủy mộc Thanh Hoa, sang sảng hào phóng Mộc Uyển Thanh, còn có A Chu vừa mới mất đi, làm cho vô số người động tình rơi lệ. . . . . . Bọn họ đắm chìm trong đó, để trong sách nhân vật gặp gỡ mà nóng ruột nóng gan, hỉ khi cùng vui, khổ khi cùng khổ.

A Chu nói:  đi theo ngươi dù giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của, ta cũng vĩnh viễn không hối hận. Đi theo ngươi dù muôn vàn khổ sở, phải chịu nhiều khó khăn, ta cũng nguyện ý.

A Chu nói: có một người kính trọng ngươi, khâm phục ngươi, cảm kích ngươi, nguyện ý đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh hầu hạ ngươi, cùng ngươi đang chống đỡ hoạn nạn khuất nhục, gian nguy khốn khổ.

Kiều An hỏi người bên cạnh mới biết được, đó là sĩ tử đều là nghe danh mà đến . Bọn họ chờ Cố tam nương tử đi ra thấy mặt bọn họ, lưu lại đôi câu hay có thể liếc mắt một chút cũng tốt,

Thế đạo ( chức vị ) này, tài danh cũng không được cái gì, tươi đẹp danh cũng coi như không được cái gì, nhưng hai người gia tăng, hơn nữa hữu tâm nhân thừa nhận cùng lan truyền, thật có thể cấp một cái gia thế không đủ nữ tử mang đến vô số thật là tốt chỗ, (đại ý là nữ nhân không có gia thế mà có những chức danh ấy thì cũng có nhiều chỗ tốt) Cố tam nương tử chậm rãi thành thần nữ trong lòng.vô số người

Kiều An chấn động, sự ảnh hưởng có chút. . . . . . Quá mức .

Ẩn trong tiếng kinh hô, hắn đi ra, mặt không chút thay đổi đọc thánh chỉ. Quần áo nguyệt sắc gấm chức Cố tam nương tử lạnh nhạt dập đầu tạ ơn, dân chúng chung quanh cùng sĩ tử nhóm lại không cảm thấy này có cái gì không ổn —— nếu thụ sủng nhược kinh, nịnh nọt xu nịnh , cũng không phải là Cố tam nương tử, chí khi như tiêu phong cũng không phải là Cố tam nương tử !

Không quan tâm hơn thua, mây trôi nước chảy, mới là phong thái Cố tam nương tử nên có!

Đối với niềm tha thiết, trên gương mặt lạnh lùng của Cố tam nương tử nở một nụ cười trong trẻo, bọn họ làm sao không biết nữ thần đang biểu đạt lòng cảm kích đối với bọn họ  thoáng chốc đám người sôi trào .

“Tam nương tử ——”

Không biết là ai trước gào to rồi một tiếng, tiếp theo vô số âm thanh “Tam nương tử” trong đám người vang lên, dần dần, vang vọng về phía chân trời . Được sùng kính như vậy, Cố tam nương tử cười nhạt một tiếng, mọi người sùng kính cùng vào cung hưởng vinh hoa phú quý nhưng nàng chỉ thấy như đám khói bụi ngoài đường.

“Tam nương tử ——!” Tiếng hô càng ngày càng cao, dần dần , truyền khắp kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ “Thiên long phấn” không biết xảy ra chuyện gì, cũng la lên , thanh thế. . . . . . Rung trời.

Càn Thanh cung Kim Loan điện.

Người Thừa Diễn đế hơi cứng lại, bởi vì hắn lại nghe thấy thứ âm thanh không thuôc về mình

Đó là ——

【 Đinh! Mây theo rồng, gió theo hổ, đại thế đã thành, vật chủ chính là mỹ nhân xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành thiên hạ vô song, mang theo hào quang của người chiếu sáng cả hoàng cung đi, tiểu hoàng đế sắp thuần phục dưới chân ngài rồi! 】

【 Thật vậy sao? Có gì thưởng cho ta không? 】Gọng Cố tam nương tử tràn đầy kích động run rẩy.

【 Đinh! Chúc mừng vật chủ hoàn thành đầu mối nhiệm vụ chính——”Phượng hoàng con thanh minh” , thưởng cho  500 điểm, một viên độc châu cực phẩm! Chúc vật chủ thuận buồm xuôi gió. 】

Thành nam liễu hạng.

Tam nương tử. . . . . .  Ánh mắt nhóm sĩ tử toả sáng, lồng ngực dân chúng nhiệt huyết dâng trào.

Khuôn mặt thanh lệ Cố tam nương tử dưới ánh mặt trời ánh càng thêm rực rỡ, nàng nhẹ nhàng váo chào với đám người, tiếng kinh hô lại vang lên, đây rõ ràng là lễ nghĩa của nam tử!

Mọi người cũng cảm thấy không được ổn, Cố tam nương tử, không thua đấng mày rây, mà cuối cùng lại hành lễ như vậy. Trong đám người có kẻ tinh thông tướng thuật nhân pháp, đại chấn, đây rõ ràng là phượng vu chín ngày chi cùng! Hắn nhìn về phía hoàng cung, trung cung, cũng nên có chủ . . . . . .

Trên điện Kim Loan, Thừa Diễn đế chợt lóe một tia tinh quang .

Hắn nắm chặt tay vịn rên ghế rồng kim long, mặt trầm như nước, vô hình tỏa ra khí áp bức. Dưới bậc đại thần cả kinh nhìn , hắn trầm giọng nói: “Tiếp tục.”

【 Đinh! Văn lấy năm nói, hợp thành tắc hứng bang, kí chủ không lòng dạ nào dưới một vốn một lời vị diện cống hiến sâu xa, thiên địa cảm chi, tiến công chiếm đóng mục tiêu hảo cảm độ cưỡng chế tính +50】

【 Thật vậy sao? Ta nói rồi mà, nơi này ít thứ giải trí như vậy, vừa diễn chút trò đã có thể lưu lại iếng thơm ngàn năm, truyện Kim Dung sao có thể không làm người ta chấn động cơ chứ, cổ nhân thật đúng là đơn thuần! 】

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện