Edit: Nhung Nhũn.
Beta: Moonmaplun.
“Trẫm nói tiếp tục!” Thừa Diễn đế lạnh lùng nhìn lướt qua bậc chúng thần phía dưới, các đại thần nhìn nhau, phỏng chừng hoàng đế không nổi giận mới tiếp tục cải cọ , đề tài thảo luận chỉ có một —— có nên tuyển tú hay không.
Thừa Diễn đế ung dung xem các đại thần tranh luận đến đỏ mặt tía tai, đột nhiên cảm thấy chán nản. Quả nhiên, kết quả không ngoài dự đoán của hắn , việc tuyển tú bị tạm hoãn. Hắn tán thưởng liếc mắt Lễ Bộ thị lang liếc mắt một cái, Lễ Bộ thị lang tức khắc cúi đầu, mắt xem mũi, mũi xem chân, tiếp tục đứng. Đây là hắn tâm phúc do chính mình bồi dưỡng, Thừa Diễn đế nhìn thấy biểu hiện của hắn cũng rất vừa lòng, mặc dù không phải dạng thông minh trí tuệ, nhưng luôn trung thành, còn đối với đế vương tâm phúc, nghe lời mới là quan trọng nhất, đây đại thần hắn coi trọng, tất nhiên Dung Cố tuyệt không không chết lúc này.
Trấn Bắc hầu liên danh vương công đại thần lên lớp, thanh thế cũng không nhỏ, cùng vì trước kia Trấn Bắc hầu”Cưỡng bức” đế vương tư thế giống nhau như đúc, bọn họ vốn mạnh càng thêm mạnh, nhưng là. . . Thừa Diễn đế thầm than, bởi vì Dung Cố mất , như rắn mất đầu, hơn nữa hắn lại lỡ tiết lộ uy thế, liền biết đường mà lui bước .
Xem ra không lâu sau thì bố cục cũng không tồi, muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, Trấn Bắc hầu ngã xuống, bọn quan lại không chừng sẽ lo lắng: đầu tiên là ám chỉ Bắc Cương thiên tướng ám hại Trấn Bắc hầu trên chiến trường, sau đó lấy cớ lo lắng thương thế nhanh chóng triệu nàng quay về kinh, . . . . . . Nghĩ đến việc ở Bắc Cương, Thừa Diễn đế có chút đỏ mặt, hắn thầm nghĩ diệt trừ chướng ngại vật Dung Cố này, làm sao lo được có chiến sự hay không chiến sự, may mà tướng lãnh sau Dung Cố vẫn có thể chống đỡ trọng trách, nếu không. . . . . . Chuyện cũ, không đề cập tới cũng vậy.
Dung Cố bị thương là không thể chối bỏ. Hắn vào lúc đại quân rời kinh triệu kiến thiên tướng một lần chính là ở là này, tuần sau truyền tới ,tin tức Dung Cố trọng thương , vị thiên tướng kia tuy dáng vẻ thô kệch, nhưng tâm tư cũng không đến nỗi. Không thể không nói, về việc suy đoán thượng ý, thể nghiệm và quan sát lòng vua, chỉ cần có địa vị cao mà còn sống đều có thể làm được dù hắn là quan văn hay quan võ.
“Tốt lắm, như thế, các khanh liền lui ra đi.”
Chuyện tuyển tú giải quyết xong, Thừa Diễn đế rất vui vẻ, xem như là thắng cược với Dung Cố một ván này? Hắn cười khổ, mình thật sự là rất không có tiền đồ
Rời Càn Thanh cung, đi qua ngự hoa viên, xuân đến đình hoa đào sắc thắm đỏ rực, bên tường những cành liễu mới mọc ra, xanh um tùm cả một chốn, tâm tình Thừa Diễn đế liền bình thường như này cảnh xuân , hắn lắc đầu thở dài, thật sự hết thuốc chữa, nghĩ đến Dung Cố có thể dọn sạch hết thảy phiền não, trong lòng Dung Cố liền ngập tràn niềm vui mừng háo hức, lúc trước bị Dung Cố ức hiếp nay lại lợ
Dung Cố, Dung Cố, hắn nghiến răng nghiến lợi , trong lòng vẫn đang suy nghĩ thương thế của nàng rốt cuộc khi nào mới có thể khỏi hẳn, sau đó nhất định hắc phải giáo huấn nàng , cho nàng biết mình lợi hại. . . . . .
Đi qua xuân thu đình, tới chiêu minh hồ.Mặt hồ sóng xanh nhộn nhạo, rất mực yên tĩnh. Chợt Thừa Diễn đế dừng chân , tựa hồ nghe thấy âm thanh nào đó , liền nhìn lại —
Một thân áo tơ trắng Vân Thường nữ tử tay cầm cây sáo miễn cưỡng ỷ trên núi hồ đá bên, tiếng sáo miểu miểu, kết thúc một khúc nàng nhắm mắt mỉm cười, gió quất vào mặt, tóc đen phiêu đãng, . . . . . .
Đối diện….khó quên.
Thừa Diễn đế hô hấp cứng lại, trong nháy mắt không kiềm chế nổi được tim đập như trống nổi chính, lảo đảo về phía trước —— nữ tử nhà ai, vì sao hai đầu lông mày không thể giấu nổi được nỗi khinh sầu ( nhẹ buồn ? )? Hắn nhớ…quá. . . . . . Nhớ…quá cứ như vậy đem nàng ôm vào trong ngực mà an ủi, cho nàng dựa vào cánh tay!
【 đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ che dấu——”Xem ta ngoái đầu nhìn lại cười” , mục tiêu nhân vật hảo cảm +10, ha ha ha ha, tổng cộng hảo cảm 70, tiến công chiếm đóng hơn nửa, thắng lợi trong tầm mắt! 】
【 xét thấy kí chủ biểu hiện hoàn mỹ, thưởng cho kí chủ đàn, quân cờ, sách, bức tranh tứ đại kỹ năng cùng thăng một bậc! Kí chủ không cần kiêu ngạo ~】
Thừa Diễn đế lảo đảo.
Âm thầm che dạ dày đang đau run rẩy. Kẻ vừa ngốc về nhà kia là ai , ngàn vạn lần không chỉ nói đó là chính hắn. . . . . . trong mắt Thừa Diễn đế có cái gì hiện lên, sau đó bước tới người kia, tựa như mối tình đầu, trong lòng thanh niên gặp ngưỡng mộ nữ tử vội vả như
Thừa Diễn đế đi đến bên hồ, thấy rõ diện mạo của hắn, Cố tam nương kinh ngạc ngẩng lên đầu, giọng nói lạnh lùng : “. . . . . . Công tử?”
“Là ta.”
Thừa Diễn đế sắc mặt ửng đỏ, lại kiềm chế , lại giả bộ lơ đãng …Nhìn hồ nước xanh biếc nhưng quyết không nhìn ánh mắt Cố tam nương: “Cô nương sao lại ở trong này? Hôm nay tiến cung chỉ có. . . Chẳng lẽ ngươi thật sự chính là Cố tam nương tử?”
“Còn có người nào? Công tử rất khôi hài.”
“Khụ khụ, trẫm. . . Khụ, ta đã nói vì sao ngươi có thể cầm thự danh 《 thiên long bát bộ 》, thật ra Cố tam nương tử chính là ta.” Cảm thấy mình vội vàng, hắn cũng không có ý chậm lại , nhanh chóng nói : “Tại hạ. . . . . . Thất kính.”
Cố tam nương tử khẽ cười , Thừa Diễn đế sửng sốt, Cố tam nương tử hơi chút xấu hổ xoay người, Thừa Diễn đế ho nhẹ một tiếng nhìn trời.
Hai người ngồi cùng một chỗ, Cố tam nương tử lẳng lặng nhìn hồ nước, Thừa Diễn đế cũng đang xem nàng, ánh mắt của nàng cực kỳ xinh đẹp hình hạnh nhân, chiếu đến trời xanh mây trắng cùng bích thủy, giống như một bức họa, làm cho người ta muốn sa vào trong đó, cho dù là ra không được, cũng không sao.
Thừa Diễn đế không nói tìm nói: “Tiếng sáo của cô nương thực động lòng người.
Vẫn giọng nói lạnh lùng đáp: “Đa tạ công tử đã khen.”
Hai người nói chuyện câu được câu không, theo sao ánh trăng tìm đến nhân sinh lý tưởng, làm cho Thừa Diễn đế kinh ngạc chính là, dù hắn nói cái gì, Cố tam nương tử đều có thể nói tiếp suy nghĩ của hắn . Hứng thú nói chuyện vừa đến, hắn đột nhiên nghe xa xa có người hô cái gì đó, giương mắt nhìn lên, Kiều An, ngự tiền tổng quản Kiều An.
Thừa Diễn đế lịch sự cáo từ Cố tam nương tử . Cố tam nương tử mỉm cười nói một tiếng tạm biệt , Thừa Diễn đế đứng dậy rời đi, cước bộ trầm ổn ,đi được vài bước thì quay lại nhìn thoáng qua phía sau ,liền kinh ngạc, Cố tam nương tử lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt còn mang theo. . . . . . Không dễ phát giác ôn nhu.
Hắn còn thấy khăn tay trong tay cố tam nương tử , đó là của hắn tặng !
Thừa Diễn đế sửng sốt. Sau đó xoay người, rời đi.
【 đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ——”Đưa tình tình này nan tố” , công lực kí chủ đại thành, mục tiêu nhân vật hảo cảm +5, nhiệm vụ thưởng cho một viên thuốc tiên chữa thương “Bách thảo hoàn”! tổng cộng độ hảo cảm là 75, tiểu hoàng đế đã càng ngày càng thích kí chủ ngươi! 】
【Độ hảo cảm càng về sau càng khó thăng cấp ư? Rõ ràng lần này biểu đạt cảm tình, hẳn là so với thổi sáo và mấy cái khác mạnh hơn rồi, đều nói lấy động tình nhân, hoàng đế cũng không muốn cự tuyệt cái đẹp như vậy, hắn hẳn là cảm động. 】
“Bệ hạ. . . . . .” Kiều An cảm thấy không ổn, nhẹ giọng kêu .Thừa Diễn đế dừng lại, quay lại Kiều An phía sau.
Thừa Diễn đế nghiêng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục đi lên phía trước: “Đuổi kịp.”
【 Tiến công để chiếm lấy tâm tư của một người đương nhiên là càng ngày càng khó! Để lộ một chút: độ hảo cảm 60—— thuận mắt; độ hảo cảm 70—— để bụng, độ hảo cảm 80—— thích; độ hảo cảm 90—— yêu; độ hảo cảm 100—— sinh tử con một người. 】
【 có thể đoán được, càng ngày càng khó. 】
【 không có quan hệ kí chủ, còn có chung cực đại sát khí nga, chi nhánh nhiệm vụ”Giao hợp” , 10 điểm, hệ thống đương nhiên hội giúp ngươi lạp, thế nào? 】
【 Nếu hắn không muốn, ta còn có thể bắt buộc hắn sao? Ta chính là tài nữ lộ tuyến, tài nữ cần rụt rè, rụt rè ngươi hiểu không? Đây chính là cổ đại. 】
【. . . . . . 】
Thừa Diễn đế mang theo Kiều An đi xa, ánh mắt mịt mờ nhìn về phía hướng của Cố tam nương tử , đến khi đã hoàn toàn không thấy được , hắn mới dừng lại.
Kiều An đi theo sau Thừa Diễn đế lo sợ bất an, chính mình sẽ không làm hỏng chuyện của bệ hạ nhưng cớ sao lại cảm thấy u ám. Nhưng mà hắn quả thật có sự tình bẩm báo, cho nên mới vừa rồi do dự hạ xuống, bất chấp bệ hạ đang gặp người đẹp , liền hô thành tiếng.
Thừa Diễn đế thản nhiên nói: “Có chuyện gì quan trọng?”
“Bệ hạ, Trấn Bắc hầu cầu kiến ngài, chờ ở ngự thư phòng .” Kiều An âm thầm quan sát biểu tình của Thừa Diễn đế , phát hiện Thừa Diễn đế lộ vẻ mặt phức tạp, không giấu diếm, “Lão nô nói cho Trấn Bắc hầu rằng bệ hạ không ở đây, nhưng Trấn Bắc hầu lại nói hắn sẽ nhất định không đi cho đến khi gặp được bệ hạ… .”