Sau khi Tiêu Dương cẩn thận xử lý chuyện công việc xong, liền vội vàng trở về thành phố H, vừa về tới trước cửa nhà, liền thấy ba cô Tiêu Hãn đang ngồi đọc báo trên sofa.
Tiêu Hãn thấy Tiêu Dương trở về, cũng chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái, sao đó tiếp tục cúi đầu xuống đọc báo.
Tiêu Dương cũng sẽ không chào hỏi gì với ông, nhìn nhìn biểu ca Dương Tử An đang ngồi bên cạnh, biểu ca nhấc tay chỉ chỉ lên trên lầu.
Cô cái gì cũng không nói, đưa hành lý cho người làm liền đi lên lầu.
Đứng trước cửa phòng ông ngoại Dương Dã, Tiêu Dương do dự nửa ngày mới hạ quyết tâm gõ cửa phòng ông.
Thấy không ai trả lời, cô đành phải nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra rồi bước vào, thấy ông ngoại đang đứng cạnh song cửa sổ thất thần nhìn xa xăm.
Tuổi ông ngoại đã lớn, bóng lưng ngày trước hay cõng cô giờ đã dần dần còng xuống, nhất là đôi chân kia, nay đã phải dùng gậy để chống đỡ.
"Ông ngoại......" Tiêu Dương đi đến phía sau lưng Dương Dã, khe khẽ gọi một tiếng.
Dương Dã không xoay người lại, vẫn giữ tư thế nhìn lên bầu trời xa xa ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Tiêu Dương, ông nghe nói con lại đi tìm người phụ nữ kia?"
Tiêu Dương không phủ nhận, đúng thật là cô có đi tìm Lâm Mộ Hân, chỉ là tìm không được mà thôi.
"Con có còn nhớ lúc trước vì sao lúc trước bằng tất cả giá nào ông cũng phải đưa con đi hay không?" Dương Dã nói xong, chậm rãi xoay người nhìn Tiêu Dương, tiếp đó liền tiến lên trước vài bước.
Tiêu Dương bước tới vài bước đỡ lấy ông, "Nhớ rõ, nhưng mà, tuy rằng con có đi tìm chị ấy, nhưng không phải là vẫn tìm không ra chị ấy hay sao?"
"Con phải nhớ rõ những lời ông đã nói với con lúc trước." Dương Dã vỗ vỗ mu bàn tay cô, không nói thêm câu gì khác nữa.
Dương Tử An lúc này gọi hai người họ xuống ăn cơm, cảm giác tâm trạng nặng nề của Tiêu Dương lúc này mới bình tĩnh lại.
Cô rất sợ ông ngoại sẽ hỏi tới chuyện giữa cô và Lâm Mộ Tình, rất sợ.....!Một lần nữa lại bị ép phải rời khỏi......!
Đêm nay Tiêu Dương nằm trên giường nhưng không ngủ được, chuyện đầu tiên khi cô về nước đúng thật là có đi tìm Lâm Mộ Hân, chính là trở lại bệnh viện trước đó cô ở lại kia, mới phát hiện ra Lâm Mộ Hân đã không còn làm ở đó.
Có lẽ là do Lâm Mộ Hân muốn tránh cô chăng?
Về sau cô cũng không tiếp tục đi tìm Lâm Mộ Hân nữa, tuy có thể thuê thám tử tư đi tìm, nhưng cô lại không làm như vậy.
Không riêng gì lo sợ ông ngoại sẽ phát hiện ra, mà cũng là bởi vì, cô không rõ lắm mình đi tìm chị ấy để làm gì? Giữa hai người các cô còn mối quan hệ gì nữa chứ?
Mỗi lần nghĩ tới Lâm Mộ Hân, cô lại vô thức mà nhớ tới Lâm Mộ Tình, vì thế nên gọi điện thoại cho Lâm Mộ Tình, Lâm Mộ Tình vừa "A lô" một tiếng, Tiêu Dương đã nói chen vào: "Mộ Tình, tôi muốn gặp em......"
Một khoảng lặng, Lâm Mộ Tình hỏi: "Ngay bây giờ sao?"
"Không......!Qua vài ngày đi......"
"Vậy bây giờ Dương gọi điện thoại làm cái gì chứ?"
Tiêu Dương nghe ra giọng điệu của Lâm Mộ Tình không chút tức giận, thế nên cười nói: "Người ta nhớ em, gọi cho em một cuộc gọi cũng không được à?"
Ở đầu dây bên kia Lâm Mộ Tình nghe xong cũng nổi một trận da gà, "Dương ăn trúng cái món gì kỳ lạ hay sao vậy?"
"......"
Lâm Mộ Tình thừa dịp Tiêu Dương chưa đáp lời, đem cuộc hội thoại của hai người ra suy nghĩ lại, đối thoại như vậy sao nghe như đối thoại của các cặp tình nhân như vậy chứ, nàng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng không biết tại sao lại thuận lý thành chương mà đáp lời như vậy.
Nàng luôn cảm thấy giữa mình và Tiêu Dương vẫn còn một trở ngại gì đó, nàng không nhìn thấu được, cho nên hai người các nàng vẫn luôn dậm chân tại chỗ như vậy.
Dường như là Tiêu Dương không muốn bước tới, mà nàng, căn bản là không biết điểm mấu chốt nằm ở đâu.
Vì thế nên Lâm Mộ Tình đành phải ngắt lời cô, nói: "Tiêu Dương, em đã nghiêm khắc phê bình tên Lâm Thanh Hủ nhị hóa kia, cậu ấy cũng đã sâu sắc rút kinh nghiệm cho mình, còn viết luôn cả một bản kiểm điểm một ngàn chữ đang nằm trên tay em, đợi khi Dương trở về sẽ giao lại cho Dương, cho nên......!nhưng lời cậu ấy nói, Dương cũng đừng nên để trong lòng nha, tuy Dương lỡ hẹn khiến em khá tức giận, nhưng bạn em nói vậy cũng chỉ muốn làm Dương tức giận mà thôi, vậy, hai người chúng ta huề nhau nha."
"Chuyện kia tôi cũng không để bụng đâu, em không cần khẩn trương như vậy." Tiêu Dương phát hiện, chỉ cần nói chuyện vài câu với Lâm Mộ Tình như vậy, tâm tình mình đột nhiên tốt hơn rất nhiều, so với cái vẻ lo lắng trước đó, cảm giác tựa như được ánh mặt trời chiếu rọi vào sâu trong nội tâm vậy, tựa như tên của Lâm Mộ Tình, sáng trong hẳn lên.
[Note: Chữ Tình trong tên của chế Tình nghĩa là trong, sáng, tựa như bầu trời trong sáng vậy đó.]
Vì thế nên hai người bắt đầu câu có câu không mà nói chuyệm phiếm, như hai khuê mật nói chuyện điện thoại với nhau vậy.
Tiêu Dương hỏi: "Em với Lâm Thanh Hủ có thân thích gì với nhau hay sao?"
Lâm Mộ Tình: "Không có đâu nha."
Tiêu Dương: "Vậy tại sao hai người các