Sau khi Lâm Mộ Tình ngắt cuộc gọi, liền muốn gọi cho Khang Kiến để hủy cuộc hẹn hôm nay.
Bởi vì đột nhiên nàng nhớ tới những lời Lâm Thanh Hủ nói qua, Tiêu Dương sẽ không thật sự cho rằng Khang Kiến chính là bạn trai của nàng đó chứ? Xem ra việc này, ít nhiều cũng phải tốn tí nước bọt để giải thích rồi đây.
Tới chiều do Lâm Mộ Tình sợ Khang Kiến hiểu lầm nên cố ý kéo theo Lâm Thanh Hủ cùng đi, tuy nói là không làm được người yêu thì cũng làm bạn bè được, nhưng mà từ trước tới nay Khang Kiến vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn bè như vậy thì cũng thực khiến người khác hiểu lầm, vì thế nên vài lần hẹn với Khang Kiến gần đây, Lâm Mộ Tình luôn kéo thêm người nào đó cùng đi chung với mình.
Khang Kiến cũng không phải hoàn toàn không chú ý tới, thấy Lâm Mộ Tình nhiều năm trôi qua như vậy cũng chưa tìm qua đối tượng yêu đương nào, anh cảm thấy anh vẫn còn rất nhiều hy vọng, hơn nữa......!Nhà anh và nhà Lâm gia đều rất xem trọng hai nhười họ, chỉ cần anh nghĩ ra cái biện pháp khuyên được Lâm Mộ Tình về nhà, chuyện giữa hai người bọn họ cũng xem như là được một nửa thành công rồi.
Suốt quãng đường lái xe của Khang Kiến, Lâm Mộ Tình cũng không ngồi ở vị trí phó lái, mà là cùng ngồi chung với Lâm Thanh Hủ ở vị trí toa ghế sau.
Từ lúc cùng Tiêu Dương "cùng một chỗ" về sau, dường như Lâm Mộ Tình càng thêm để ý chuyện Khang Kiến giúp nàng thắt dây an toàn trên xe, vì tránh cho nàng cùng Khang Kiến có tiếp xúc thân thể cái gì đó, nàng trực tiếp an vị ở hàng sau luôn.
Không thể diễn tả được cái loại cảm giác này, giống như có cái tem nhãn gì đó vô tình được dán lên vậy, trên nhãn viết: Xin đừng chạm vào.
[Tính để là Xin đừng sờ vào mà thấy thô quá, phải dùng từ văn minh tí, tránh hiểu lầm.]
Lâm Thanh Hủ thấy dọc đường đi thì Lâm Mộ Tình luôn cầm chặt cái di động với dáng vẻ đứng ngồi không yên, liền cười suốt cả quãng đường.
Về điểm này thì tâm tư cẩn thận của Khang Kiến thì không biết nên nói gì đây? Còn lòng dạ hẹp hòi của Lâm Mộ Tình thì cô cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà bởi vì tình nghĩa bạn bè nhiều năm học chung, hơn nữa mối giao tình của người lớn hai nhà, bất luận là như thế nào đi chăng nữa thì Lâm Mộ Tình cũng không thể gây hấn với Khang Kiến được.
Lâm Mộ Tình như vậy, ngay cả Lâm Thanh Hủ nhìn thôi cũng thấy đau lòng theo.
Có điều được cái Khang Kiến con người này cũng không phải kiểu người đáng ghét gì, coi như là một người khiêm tốn, cậu không đồng ý mình cũng sẽ không cưỡng ép, trước mình sẽ chờ, không phải là rồi sẽ có một ngày cậu sẽ mệt mỏi mà quay người lại sao? Đây là niềm tin của Khang Kiến.
Đến trước khách sạn lớn Khang Kiền, vài người xuống xe, Khang Kiến dẫn các nàng đến trung tâm thể hình trên tầng sáu của khách sạn, vừa vào thang máy được một lát, bỗng nhiên Lâm Thanh Hủ la to một tiếng: "Ai nha! Di động của mình để trên xe cậu rồi, Khang Kiến!"
Khang Kiến đẩy đẩy mắt kính, thuận miệng nói: "Để đâu mà chẳng được, khi nào về rồi lấy sau đi, dù sao sau khi thay áo quần thì di động cũng phải để trong tủ quần áo mà thôi."
"Không được! Mình còn đang chờ điện thoại đây, cậu cũng biết công việc của mình, 24 giờ đều phải tìm thấy người, gặp vấn đề gì thì phải lập tức đi giải quyết ngay, vẫn là nên đi xuống một chuyến đi." Dáng vẻ sốt ruột của Lâm Thanh Hủ nhìn không giống như đang giả vờ, Khang Kiến cũng không nói gì mà đi theo cô xuống lầu.
Lâm Mộ Tình còn đang sung sướng nhìn ai đó gặp họa, đáng đời! Ai kêu Lâm Thanh Hủ ở trên xe còn chê cười nàng đây chứ.
Nàng xoay người đi vào phòng thay đồ, tính vừa thay quần áo vừa chờ.
Ai ngờ vừa bước vào, đột nhiên cổ tay bị người nào đó nắm lại, kéo một cái, liền kéo nàng vào sát góc tường.
"Tiêu Dương?" Vốn là Lâm Mộ Tình định hét "Cứu mạng", nhưng nhìn thấy người trước mắt mìng đây, lắp bắp kinh hãi, làm cái gì mà Tiêu Dương lại xuất hiện ở chỗ này vậy?
Tiêu Dương mặc một thân trang phục hưu nhàn, hình tượng giỏi giang xưa nay, giờ chỉ cột một mái tóc đuôi ngựa lên, trang điểm nhạt, mỉm cười với Lâm Mộ Tình, "Thắc mắc tại sao tôi lại có mặt ở đây phải không? Nếu tôi nói......!là bởi vì chờ em thì sao?" Không đợi Lâm Mộ Tình trả lời, cô đã cúi người xuống hôn nàng.
Lâm Mộ Tình đẩy vài cái, cũng không tiếp tục nữa, lỡ như xung quanh có người thì làm sao a? Tiêu tổng đại nhân ngài làm việc cũng không nhìn thời gian cùng địa điểm? Nhưng mà cả buổi trời cũng không nghe thấy tiếng ai khác, trong không khí chỉ có tiếng thở dốc của hai người bọn họ.
Hồi lâu, Tiêu Dương mới buông Lâm Mộ Tình ra, ôn nhu hỏi nàng: "Thế nào? Kỹ thuật hôn của tôi so với Khang thiếu gia tốt hơn đúng chứ?"
Sắc mặt Lâm Mộ Tình trầm xuống, nắm lấy tay Tiêu Dương liền xoay người lại rồi đè Tiêu Dương sát vào tủ thay quần áo.
Nàng thật sự tức giận, không một chút để ý tới cái vấn đề lưng Tiêu Dương áp sát vào cửa thay đồ như vậy có thoải mái hay không, chỉ lo cầm chắc cổ tay Tiêu Dương, tức giận nói: "Khang Kiến không phải bạn trai em! Nụ hôn đầu của em, là cái buổi tối ở Bắc Giang hôm trời mưa đó......" Nói xong vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng giật mình, lúc trước chỉ cho là Lâm Mộ Tình không giỏi hôn môi, lại hoàn toàn không nghĩ tới nụ hôn đó cư nhiên là nụ hôn đầu tiên.......!Có điều......!26 tuổi, còn có nụ hôn đầu tiên? Vậy kia cũng có thể còn đêm đầu tiên chăng......!Tiêu Dương nở nụ cười không chút phúc hậu......!
Lâm Mộ Tình lại giận lên, mặt nhăn mày nhẹ, nói: "Dương muốn nói ở cái tuổi 26 này