Tiêu Dương vừa đi, Lâm Mộ Tình liền cảm thấy có chút mất mát.
Lúc này, Khang Kiến đều đúng như ý liệu mà đi đến bên người Lâm Mộ Tình, đưa một chai nước qua, nói: "Như thế nào? Nói chuyện xong rồi, không muốn làm nóng người một chút à?
Lâm Mộ Tình nhận chai nước, cười cười, "Tối hôm qua ngủ không ngon, có tí chóng mặt, các cậu tiếp tục đi, không cần để ý tới mình."
Khang Kiến không đi, ngược lại còn ngồi xuống bên cạch nàng, "Tiêu tổng......!đi đâu rồi?"
"Ờ......!đại khái là cô ấy có chuyện đi." Lâm Mộ Tình thuận miệng đáp lời.
Nàng đang suy nghĩ xem làm sao tìm cớ để rời đi đây? Yêu tinh Tiêu Dương kia nói là ở phòng chờ nàng, đây là câu dẫn trắng trợn trợn a! Có thể không đi sao? Đương nhiên là không!
"Qua vài ngày nữa nhà hàng bên anh có làm bữa tiệc rượu, đến lúc đó có thể sẽ có đoàn khách nước ngoài đến, em có thể giúp anh tìm vài sinh viên của em đến làm lễ tân được hay không? Tiền lương thì......!một ngày 300, trong vòng một tuần." Khang Kiến còn đang có gắng tìm chủ đề, ánh mắt của Lâm Mộ Tình bên kia đã gần nhắm lại.
"Được được, đây là một cơ hội thực tập ngoại khóa rất tốt, mình trở về nói với sinh viên." Tâm tư của Lâm Mộ Tình hoàn toàn không đặt trong đây, trái tim bé nhỏ kia của nàng, ở trong lồng ngực không chút an phận mà nhún nhảy lên, chờ tới khi có cơ hội phải tia mắt cho Lâm Thanh Hủ mới được.
Cuối cùng sau không biết tia tới lần thứ mấy, tên Lâm Thanh Hủ kia rốt cuộc cũng thông suốt, nhìn lại về phía nàng, ánh mắt hai người trao đổi với nhau, Lâm Thanh Hủ lập tức ôm bụng đi tới, nói: "Ai da......!bụng mình đột nhiên đau quá......"
Lâm Mộ Tình lập tức vác ra dáng vẻ quan tâm mà đi qua bên đó, "Sao lại bị như vậy......"
"Không biết......" Lâm Thanh Hủ tiếp tục giả đau bụng, đương nhiên là cô không biết......!Bởi vì căn bản là không đau mà.
Khang Kiến thấy cũng đi qua đó lỡ lấy Lâm Thanh Hủ, "Có muốn đi bệnh viện hay không? Mình đi lấy xe."
Lâm Thanh Hủ khoác tay áo nói: "không cần không cần, cậu chở mình về nhà là được, mình về nhà là ổn rồi."
Khang Kiến nghĩ tới cái bụng đang đau thật của Lâm Thanh Hủ, lại hỏi: "Thật sự không cần đi bệnh viện? Mình thấy dáng vẻ cậu rất đau, hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút coi coi sao?"
Lâm Thanh Hủ nghĩ thầm, đúng rồi đúng rồi, mình thật sự rất đau đây, nếu Lâm Mộ Tình có thể lấy cái tay đang đặt trên thắt lưng cô ra chỗ khác, hẳn là cô sẽ không đau đến như vậy.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Thật sự không cần, mình về nhà uống thuốc nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Khang Kiến cũng không hỏi nữa, hắn đoán hơn phân nửa chính là trạng thái bệnh sinh lý của phái nữ đi.
"Mình đi lái xe tới, mọi người thay quần áo trước đi."
Chờ tới lúc Khang Kiến đi rồi, Lâm Mộ Tình mới thu cái tay của mình lại, Lâm Thanh Hủ trực tiếp ôm thắt lưng ngã trên mặt đất, "Rõ ràng là mình đau bụng, cậu nhéo thắt lưng mình làm gì?"
"Không phải là mình sợ cậu giả không giống hay sao, nếu không thì lần sau cậu nói thẳng là đau thắt lưng luôn đi." Lâm Mộ Tình rất nhanh liền đổi xong quần áo, còn nói: "Xíu nữa Khang Kiến quay lại cậu biết nói như thế nào rồi chứ?"
"Ừ, nói cậu đi mua thuốc cho mình, sau đó trực tiếp chờ ở nhà mình, nửa đường mình nói mình không đau nữa liền đuổi Khang Kiến quay về." Lâm Thanh Hủ nói xong còn dùng ánh mắt cực kỳ ái muội đánh giá Lâm Mộ Tình từ trên xuống dưới, nghĩ nghĩ, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy Lâm Mộ Tình cư nhiên lại là người như vậy, thật sắc......!Đáng thương cho bạn học Tiêu Dương, tí nữa không biết phải bị tra tấn đến cỡ nào đây......!
Tới lúc Khang Kiến trở về, Lâm Mộ Tình đã chuồn mất, Lâm Thanh Hủ cứ dựa theo lời kịch bản soạn sẵn, Khang Kiến cũng không nghĩ nhiều.
Tuy là có nghĩ tới Lâm Mộ Tình sẽ mượn cơ hội này mà rời đi, nhưng không nghĩ tới căn bản là Lâm Mộ Tình vẫn còn ở khách sạn, lách ngay vào chỗ không nhìn tới, hơn nữa, còn là ở chung với một cô gái khác.
Lúc Lâm Mộ Tình gõ lên cửa phòng Tiêu Dương, Tiêu Dương vừa tắm xong, chỉ bọc lấy người bằng một cái khăn tắm mà đi ra mở cửa.
Lâm Mộ Tình thấy cô như vậy, vội vội vàng vàng khóa cửa lại, "Dương điên sao? Mặc như vậy mà đi ra mở cửa?"
"Sao? Không như vậy thì sao? Chẳng lẽ muốn như vậy?" Tiêu Dương nói xong liền một phen kéo cái khăn tắm, dáng người mẫu hoàn mỹ không tỳ vết cứ như vậy liền hiện ra trước mặt Lâm Mộ Tình.
[//¡¡]
Lâm Mộ Tình nhịn xuống hàng máu mũi, lướt qua Tiêu Dương kéo bức màn xuống, "Mặc quần áo vào nhanh lên đi, lỡ như có ai đó ở cửa sổ nhìn lén thì biết làm sao bây giờ?"
Tiêu Dương bất đắc dĩ cười cười, "Đây là tầng 21, làm sao mà có ai có thể nằm sấp ở cửa sổ? Hơn nữa, em xác định là em thật sự muốn tôi mặc quần áo vào sao?"
Cô còn cố ý đi qua bên Lâm Mộ Tình, sau đó dừng lại giữ khoảng cách ước chừng 10cm, nhấc tay lên xoa giọt mồ hôi trên thái dương của nàng, nói: "Sao lại ra nhiều mồ hôi tới như vậy chứ? Có muốn......!đi tắm một cái trước hay không?"
Lâm