Hai người đứng trước cổng lớn trường học, đối diện lẫn nhau, trên mặt mang theo nụ cười.
"Sau đó thì sau? Sau khi làm bạn với nhau rồi mình hẳn là phải làm cái gì đó nữa chứ? Trước kia em và Lâm Thanh Hủ sẽ làm gì?" Tiêu Dương nhìn nhìn học sinh đi qua lại xung quanh, lại mù mịt nhìn về phía Lâm Mộ Tình.
"A......" Người không có tuổi thơ thật đáng sợ, Lâm Mộ Tình không còn cách nào đành kéo tay cô, nói: "Theo em đi đi."
Quãng thời gian trung học đối với Lâm Mộ Tình thì người quan trọng nhất chính là Tiêu Dương, thứ quan trọng nhất không gì bằng chính là mấy quán ăn vặt gần trường, còn có món trà sữa khu trường học.
Đã qua nhiều năm như vậy, ông chủ quán trà sữa tuy đã đổi thành con ông chủ quán, nhưng khi bước vào quán thì hương trà sữa bay ra vẫn không thay đổi, Lâm Mộ Tình gọi vị mà nàng từng yêu thích nhất, dưa Hami, còn Tiêu Dương thì gọi vị truyền thống.
Lâm Mộ Tình lắc đầu, nếu quyết định phải giả ngây thơ, vậy thì ngây thơ tới cùng thôi, trước lúc ông chủ xoay người, Lâm Mộ Tình vừa sửa món lại, gọi một ly dưa Hami và một ly khoai môn.
Đợi tới khi cần trên tay ly trà sữa, Lâm Mộ Tình vừa đi ở trước vừa lộ ra dáng vẻ thỏa mãn khi cầm ly trà sữa trên tay, Tiêu Dương bất đắc dĩ đi theo nành ở phía sau, trà sữa vị khoai môn......!Hình như cô chưa từng uống qua......!
Giờ là khoảng thời gian học sinh sắp lên giờ tự học, rất nhiều người đều thừa dịp giờ tan học mày mà ra mua tí đồ ăn vặt, vì thế nên lúc này ở trước cổng trường có bán rất nhiều món ăn.
Lâm Mộ Tình một tay cầm trà sữa, một tay khéo Tiêu Dương, từ cổng trườn bên này ăn đến sang phía cổng bên kia.
Ngay lúc Lâm Mộ Tình hai mắt tỏa sáng chờ takoyaki[1] ra lò, chuông báo giờ tự học vang lên.
[1] Takoyaki: Bánh bạch tuộc, chắc ai cũng biết...!
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210515/ai--dang-dang-18-0.jpg
Chủ quán lập tức nói: "Sắp ra lò rồi, đừng có gấp a......"
Lâm Mộ Tình lắc đầu, "Không sao, tụi con hôm nay không có giờ tự học, không cần phải gấp."
Tiêu Dương nhìn nàng, liền cười thành tiếng, cái người này nhập vai nhanh thật, thật sự cho rằng mình còn là học sinh trung học à?
Mua xong takoyaki, Lâm Mộ Tình vừa tính kéo Tiêu Dương đi ăn cháo, Tiêu Dương giật mình hỏi: "Ăn nhiều như vậy rồi, em còn có thể ăn tiếp sao?"
"Năm đó biệt danh của em là vua ăn vặt, hơn nữa còn là ăn như thế nào cũng không mập, học ainh nữ trong lớp em không biết hâm mộ em biết bao nhiêu." Bây giờ nhớ lại khi ấy, Lâm Mộ Tình vẫn cảm thấy đắc ý.
"Thật còn ăn được......" Tiêu Dương vừa cảm khái xong loên thấy cháo đã dọn lên bàn, nhưng không thấy Lâm Mộ Tình, xoay người lại lần nữa, liền nhìn thấy Lâm Mộ Tình đứng cạnh tủ đông gọi cô: "Tiêu Dương, Dươnh uống gì?"
Tiêu Dương không chút suy nghĩ, liền nói: "Nước lọc."
Lâm Mộ Tình không nói thêm gì, lúc quay về thì thấy trên tay đang cầm hai chai Cola, nàng đem chai Cola ra đặt trước mặt Tiêu Dương, giúp cô bỏ thêm ống hút vào, mới nói: "Nếu đã ra đây chơi, thì nên chơi tới cùng thôi, có ai lại vừa ăn cháo vừa uống nước lọc!"
"Vậy nếu như em đã quyết định thay tôi rồi, còn hỏi tôi làm gì nữa chứ?" Tiêu Dương có chút dở khóc dở cười, lúc ban đầu cô gặp Lâm Mộ Tình, cảm thấy nàng rất ôn nhu, luôn có thể tìm thấy hình bóng của Lâm Mộ Hân trên người nàng, loại cảm giác ôn nhu này khiến mình rất an tâm.
Sau khi tiếp xúc thân mật hơn nữa, Tiêu Dương lại phát hiện hương vị trên người nàng cùng Lâm Mộ Hân cũng rất giống nhau, luôn khiến mình vô thức muốn tới gần.
Trải qua một khoảng thời gian sau, tuy là Lâm Mộ Tình đối xử với mình rất ôn nhu, nhưng có một số mặt lại rất không giống với Lâm Mộ Hân.
Lâm Mộ Tình vừa ăn vừa hỏi Tiêu Dương: "Dương kiếm đâu ra bộ đồng phục vậy?"
"Mượn của trường đó."
Lâm Mộ Tình dừng đũa lại, liếc mắt tò mò nhìn Tiêu Dương một cái, "Tại sao trường học lại cho Dương mượn vậy?"
"Bởi vì lúc tôi còn học ở trường, nhà tôi đã giúp trường thay toàn bộ bàn ghế." Tiêu Dương trả lời một cách cụ thể.
Cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, là hiệu trưởng đã nói với cô lúc cô đến trường mượn đồng phục, chẳng qua là cô chỉ nhắc tới trước đây đã từng học ở đây, từng là học sinh năm hai lớp số mười một, tên Tiêu Dương, thầy hiệu trưởng già lập tức liền nhớ tới chuyện quyên góp bàn học năm đó.
Chuyện đó tựa như là một chuyện rất đáng nhớ vậy, nhưng Tiêu Dương cũng không có cảm giác gì, cuối cùng cư nhiên lại đưa cô hai bộ đồng phục mới, còn nói là không cần trả lại.
Tiêu Dương thấy ngại, thấy sân thể dục quá nhỏ, kế hoạch xem mùa xuân sang năm đầu tư thêm chút đỉnh để xây dựng lại......!
Lâm Mộ Tình cảm thán một tiếng: "Hừ, y chang địa chủ vậy......" tiếp tục sự nghiệp ăn uống.
Tiêu Dương cũng không phản bác lại với nàng, múc một muỗng cháo đưa vào miệng, lại bởi vì cháo quá cay mà tu hết nửa chai Cola vào bụng.
Lúc này Lâm Mộ Tình mới lộ ra nụ cười ôn nhu, "Như vậy mới đúng chứ."
Trong nháy mắt đó, Tiêu Dương tưởng như mình gặp lại Lâm Mộ Hân vậy.
Một Tiêu Dương còn đang nằm trên giường bệnh, tuyệt thực không chịu ăn bất cứ cái gì, cuối cùng lại chịu không nổi thế tấn công ôn nhu của Lâm Mộ Hân, đành phải mở miệng ra nuốt một ngụm cháo.
Lâm Mộ Hân lúc ấy cũng ôn nhu nhìn cô như vậy, nói: "Như vậy mới đúng chứ."
Lâm Mộ Tình nhìn thấy trong mắt Tiêu Dương dường như lộ ra một nét ưu thương, biểu cảm cúi đầu suy nghĩ như vậy, cực kỳ giống dáng vẻ