Lâm Mộ Tình, đã từng cho rằng, Lâm Thanh Hủ bị từ chối là một chuyện tốt.
Điều đầu tiên, bẻ thẳng nữ thành cong cũng rất "Thiếu tâm nhãn" lắm rồi, bởi vì bạn muốn thay đổi quan niệm truyền thống cho tới nay của cô ấy, điều này rất không dễ dàng.
Tiếp theo, nếu bạn bẻ cong người ta rồi mà về sau không yêu đương gì sất với người ta nữa, là không đạo đức.
Người đã cong, rất khó mà thẳng trở lại được, dù có kết hôn đi nữa, dù có sinh thêm đứa bé đi nữa, thâm tâm của cô ấy đã rất khác biệt so với những người con gái bình thường khác rồi.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà trong mấy năm trung học Lâm Mộ Tình chỉ thầm mến một mình Tiêu Dương, nguyên nhân cũng là vì không có cách nào có thể yêu đương bình thường được.
Mặc dù nàng là cong tự nhiên.
Lâm Mộ Tình vẫn cảm thấy nhị hóa không có định tính, lấn lướt sẽ khiến Tống lão sư bị tổn thương.
Lại không nghĩ tới người thương tâm cuối cùng kia, lại chính là bản thân nhị hóa.
Cùng lắm chỉ không gặp nhau vài ngày mà thôi, tóc cũng không thèm để tâm tới, nói chuyện cũng không pha trò, nàng rất thân quen với Lâm Thanh Hủ, một Lâm Thanh Hủ với tinh thần sa sút như vậy nàng đúng thật là chưa từng gặp qua, cho tới bây giờ.
Giống như tiều tụy chỉ trong một phút vậy.
Không được! Không thể nào để Lâm Thanh Hủ tiếp tục kéo dài như thế nữa! Bởi vì hiểu được Lâm Thanh Hủ, vì thế nên Lâm Mộ Tình biết, lúc này đây, Lâm Thanh Hủ không thể qua loa cho xong chuyện như mấy lần trước, lần này tuyệt đối là nguyên khí đại thương bởi Tống Nhiên.
Bởi vì nàng an ủi Lâm Thanh Hủ, nói là sau này có lẽ cậu sẽ gặp được người còn thích hợp hơn so với Tống lão sư nữa.
Lâm Thanh Hủ đáp, dù có tốt hơn chăng nữa, dù có thích hợp hơn chăng nữa, cũng không phải Tống Nhiên, cũng chỉ để mình tiếp tục kéo dài, có thể mình sẽ không chống đỡ được.
Khi ấy Lâm Mộ Tình đã sửng sốt một hồi lâu, nếu là trước đây nàng nhất định sẽ nói Lâm Thanh Hủ kể chuyện ngôn tình sao, lần nào nói cũng đều chua lè chua lét, kiểu cách.
Nhưng lúc này đây, bỗng nhiên nàng trầm mặc.
Nếu không phải là Tiêu Dương, nàng cũng không nguyện ý chấp nhận.
Đột nhiên Lâm Mộ Tình rất muốn ủng hộ Lâm Thanh Hủ tiếp tục theo đuổi Tống Nhiên.
Ăn xong cái lẩu, hai người đều uống tới có chút đông tây nam bắc lẫn lộn rồi, Lâm Mộ Tình quàng tay qua vai Lâm Thanh Hủ, "Đi! Dẫn cậu đi chỗ này."
"Làm cái gì chứ?"
"Cắt tóc."
"Cậu là muốn mình cắt đoạn, cắt hết vướng bận trong lòng à? Cắt hết phần chẻ ngọn không cần thiết, hay là cắt hết nỗi dằn vặt đến đau thấu xương kia? Nhưng mà tóc mình cũng đã ngắn lắm rồi......!đừng nói là phải đi cạo trọc luôn nha?"
Còn có thể nói đùa, vậy là có chút hồi dương rồi.
Lâm Mộ Tình thả lỏng một tí, "Đổi một kiểu tóc – Đổi một tâm tình, sau đó chấn chỉnh lại, bất kể là về mặt tinh thần hay hành động thực tế, mình đều sẽ ủng hộ cậu hết lòng đến cùng."
"Hở?" Lúc này Lâm Thanh Hủ mới lấy lại chút tinh thần, đừng nói là nằm mơ đó chứ? Cô cho rằng Lâm Mộ Tình sẽ đi chế nhạo mình một phen mới đúng đó chứ, đây là thời khắc như hất chậu nước lạnh mà trực tiếp tát nước lên mặt mình mới đúng.
Nhưng Lâm Mộ Tình không có, chỉ như vậy, càng khiến niềm tin của Lâm Thanh Hủ thêm kiên định.
"Được! Đi cắt tóc."
Hai người ngồi xe tới tiệm cắt tóc mà Lâm Mộ Tình thường hay đến, đã gần tám giờ tối rồi, trong tiệm không có bao nhiêu khách, thợ cắt tóc hay cắt cho Lâm Mộ Tình đang ngồi trên salon xem Tivi, thấy hai người ngã trái té phải đi vào tiệm, hảo tâm hỏi một câu: "Này là uống hết bao nhiêu rồi?"
Lâm Mộ Tình vội vàng đứng thẳng người lại, dìu Lâm Thanh Hủ lên, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không nhiều, chỉ là có chút choáng váng."
Soái ca bất đắc dĩ, cẩn thận hỏi: "Lần này muốn làm kiểu nào đây? Cái mái hình như có chút hơi dài, có muốn tỉa tỉa tí hay không?" Dựa theo hiểu biết của anh ta đối với vị Lâm lão sư này, phỏng chừng là muốn kiếm cái chỗ chợp chợp mắt rồi đây.
"Ừ, tôi cắt mái, cô ấy, uốn tóc." Nàng chỉ chỉ Lâm Thanh Hủ cũng đang ngẩn ngơ kia.
Soái ca liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hủ một cái, là trong lòng đã xuất hiện ra ý tưởng đại khái, nhưng cũng phải hỏi ý kiến của khách hàng trước mới được, "Muốn cắt kiểu tóc nào?"
"Uốn tự nhiên một tí cho cô ấy, trông có vẻ bung xõa một chút." Lâm Mộ Tình thay Lâm Thanh Hủ đưa ra quyết định, Lâm Thanh Hủ ngơ ngác gật gật theo.
Soái ca lấy quyển tạp chí Tóc Đẹp ra, lật lật vài kiểu tóc ngắn đang thịnh hành ra giải thích cho hai người biết.
Lâm Mộ Tình nhìn nhìn, vẫn cảm thấy có chút không hài lòng, cùng với tưởng tượng trong lòng của nàng không giống cho lắm, nhưng nàng lại không nói được tên cái kiểu tóc mà nàng nghĩ trong lòng kia.
Tóc Lâm Thanh Hủ là xoăn tự nhiên, mấy người có mái tóc ngắn xung quanh lại không ai uốn qua tóc, giống như tóc của Lâm Mộ Tình mặc dù có dài, nhưng cũng chưa từng uốn qua, vì thế nên cô đối với đề tài mà Lâm Mộ Tình cùng soái ca đang thảo luận không chút hừng thú, chỉ cần nhìn được là được rồi.
Soái ca trông có vẻ có chút khó xử, nhìn được là cái yêu cầu trừu tượng nhất đó có biết không hả! Anh ta cảm thấy đẹp cũng chưa chắc gì khách hàng người ta cảm thấy đẹp a!
Lâm Mộ Tình thật sự là nghĩ không ra, nghẹn nửa ngày, cẩn cẩn thận thận nói với soái ca: "Chính là......!cái kiểu xoăn như Teddy đó đó......!Anh có biết tôi nói cái gì hay không?"
Soái ca đứng hình một tí, lập tức phản ứng lại, "Ah! Biết!"
"Vậy mà anh cũng hiểu được?!"
Soái ca gật đầu, tùy tay lật một quyển tạp chí, chỉ vào một kiểu tóc trong đó và hỏi Lâm Mộ Tình, "Là kiểu này đi?"
Lâm Mộ Tình nhìn xong gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn cái tên một cái —— pixie messy.
Lâm Thanh Hủ cũng không suy nghĩ gì nhiều như vậy, liền để Lâm Mộ Tình chơi tới cùng đi.
Uốn có không đẹp chắc cũng không đến nỗi xấu đâu nhỉ? Dù sao cũng không hỏng bét như bây giờ đi?
Lâm Mộ Tình hài lòng dựa vào ghế ngồi, "Trước tiên tôi chợp mắt một hồi, cô ấy liền giao hết cho anh."
......
Sau đó lại có nhân viên đến hỏi Lâm Thanh Hủ, cô muốn làm kiểu tóc nào vậy?
Nhị hóa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: "Teddy."
××××
Năm mới đối với Tiêu Dương mà nói, cùng lắm cũng chỉ là mấy ngày bỏ trống, cô vẫn bộn bề công việc như cũ.
Nhưng vẫn tranh thủ thời gian ngọt nị nị ở chung với Lâm Mộ Tình, ăn cơm tối xong, lại muốn dẫn Lâm Mộ Tình đi tìm Lý công tử cùng Nhất Văn, bởi vì hôm nay là sinh nhật cô.
Cung bảo bình rối rắm.
Thế giới hai người với bữa cơm dưới ánh nến chấm dứt, Lâm Mộ Tình lớn mật cầm lấy cái chìa khóa xe ngồi trên vị trí ghế lái.
Vốn là Tiêu Dương muốn ngăn cản, nhưng suy nghĩ một chút xong lại không lên tiếng, tuy cô rất lo lắng đối với kỹ thuật lái của Lâm Mộ Tình, nhưng nếu......!lỡ như......!xảy ra chuyện gì......!có thể chết cùng nhau, hẳn cũng không tệ......
Chính cô cũng bị cái ý tưởng