Đúng thật là Lâm Mộ Tình không để Tiêu Dương đứng trong gió lạnh quá lâu, lúc Lâm Mộ Tình kéo Tiêu Dương quay về, Tiêu Dương có chút không cam lòng, hỏi: "Vậy là xong hết rồi?"
"Nếu không còn muốn gì nữa?"
"Vậy em kéo tôi tới cái rừng cây nhỏ không người này......" Tiêu Dương vừa nói, tầm mắt vừa nhìn đảo qua người Lâm Mộ Tình, nụ hôn khi nãy có chút lành lạnh, cảm giác cũng không tệ lắm.
"Dương nghĩ gì đâu đâu vậy?" Lâm Mộ Tình nhéo nhéo tay cô.
Có ai lại đi đánh dã chiến dưới cái nhiệt độ lạnh cóng này cơ chứ!
"Không phải là em nói......"
"Em nói cái gì?"
"Được rồi......!Là do tôi suy nghĩ nhiều."
"Dương nghĩ cái gì?"
"Không phải chỉ tặng bông tai sao, tại sao phải dẫn người ta tới cái khu rừng nhỏ dụ người phạm tội này chứ......"
Cái này gọi là lãng mạn a! Lãng mạn! Dương có hiểu hay không a! Trong đầu tưởng tượng toàn thứ không lành mạnh gì đâu......!Lâm Mộ Tình xấu xa cười một tiếng, "Tiêu Dương......!Hôm nay Dương rạo rực[1] quá nha......!Đừng nói là hôm nay dì cả tới đó chứ?"
[1] Rạo rực: Ý nguyên gốc là đãng dạng (như tựa truyện) nghĩa là rạo rực, phập phồng, phơi phới,...!
"Đúng vậy! Dì cả đến đó, hôm nay đừng nên đụng tới tôi!" Tiêu Dương giả vờ nổi giận, còn hất tay Lâm Mộ Tình ra.
Nhưng Lâm Mộ Tình cũng không tức giận, ngược lại còn ở sau lưng cô vỗ tay tán thưởng, "Vừa đúng lúc, hôm nay em nhịn được."
"Không đứng đắn."
"Không biết là ai không đứng đắn trong hai người chúng ta nữa."
Một chút không khí ngọt ngào ôn tồn lúc trước bỗng nhiên thay đổi hương vị, hai người ở trên xe em một câu tôi một câu như đang cào cấu đối phương vậy trong một lúc, Lâm Mộ Tình nghĩ Tiêu Dương nhất định là dục cầu bất mãn rồi, cần mình phải hảo hảo yêu thương, Tiêu Dương thì lại cảm thấy tốt nhất là nên để Lâm Mộ Tình cách xa nhị hóa Lâm Thanh Hủ một tí, lúc nào cũng nói tất tần tật mấy câu thiếu não dễ khiến người khác hiểu lầm.
Đổi lại lúc quay về là do Tiêu Dương lái xe, Tiêu Dương thừa lúc đèn đỏ còn đang dừng xe, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Mộ Tình một cái, chiếc bông tai thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn tóc, ánh hào quang lập lòe.
Cô nâng tay giúp nàng vén tóc ra sau tai, vành tai Lâm Mộ Tình hơi nhỏ, cơ bản thì vành tai nhỏ không nên bấm lỗ tai, bởi vì lúc mang trang sức lên không chắc sẽ phù hợp.
Nhưng từ lúc quen biết với Lâm Mộ Tình, cô chưa bao giờ cảm thấy khó coi, ngược lại còn cảm thấy, bất kể là bông tai hay khuyên tai, Lâm Mộ Tình đều có thể làm chủ được, những kiểu trang sức vốn chói mắt, rất khiến người ta chú ý, mang trên người Lâm Mộ Tình liền danh chính ngôn thuận là làm nền mà thôi.
Nói thật, Lâm Mộ Tình không có khuôn mặt đẹp như Lâm Mộ Hân.
Giống chị em của những nhà khác vậy, đều là chị gái tương đối đẹp hơn.
Tựa như Nhất Văn cùng Nhất Phàm vậy, cũng là Nhất Văn dễ dàng khiến người khác có ấn tượng khắc sâu hơn.
Nhưng có thể là do em gái còn chưa ở độ tuổi xinh đẹp nhất, chị gái đã đang trong giai đoạn đó rồi.
Tóm lại, ở trong mắt Tiêu Dương, Lâm Mộ Tình không khiến mình mê luyến như Lâm Mộ Hân trong ký ức mình, nhưng lại không ngăn được bản thân đem tình cảm của mình chầm chậm truyền thụ vào.
Cô cứ như vậy nghiêng đầu nhìn Lâm Mộ Tình, mâu quang bất giác càng ngày càng ôn nhu, tình ý càng ngày càng nồng đậm, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, chậm rãi tới gần, tháo bỏ đai an toàn vướng bận, quên cả thời gian cùng địa điểm, chỉ muốn tiến tới hôn nhẹ Lâm Mộ Tình mà thôi.
Lâm Mộ Tình ngồi đó, len lén liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái, nhìn thấy trong mắt Tiêu Dương chứa vẻ mê luyến mà trước đây chưa từng có, lại cảm giác thấy Tiêu Dương từ từ đến gần mình hơn, càng thêm hồi hộp.
Tình cảnh này thật giống như cô gái với mối tình đầu đang trao đi nụ hôn đầu tiên vậy.
Kích động, vui sướng, không biết làm gì, lòng tràn đầy chờ mong lại có chút kinh hoảng.
Các cô đều quên mình còn đang ở trên đường lớn.
May mắn là con đường này không nhiều xe cho lắm, xe phía sau chỉ tuýt còi một chút, liền vòng đầu xe vượt lên.
Độ ấm trong xe liên tục tăng lên, bốn cánh hoa từ từ khép mở gần chạm vào nhau.
"Chủ nhân! Tên kia lại điện thoại tới!......"
Di động Lâm Mộ Tình vang lên.
Nhiệt độ chợt hạ xuống, Tiêu Dương xấu hổ quay về vị trí ngồi.
Lâm Mộ Tình không kiên nhẫn gì mà nhấn nghe, "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Dương quay đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa kính xe, chỉ nghe thấy dáng vẻ Lâm Mộ Tình đối với điện thoại bên kia hậm hừ không chút nhỏ nhẹ, cô đoán rằng cú điện thoại này hơn năm mươi phần trăm là Khang Kiến gọi tới.
Còn chưa chịu dập tắt hy vọng sao?
Để không khiến Tiêu Dương tức giận, sau khi Lâm Mộ Tình cúp điện thoại, chủ động thẳng thắn nội dung cuộc gọi, đại khái là Khang Kiến mời nàng đi ăn cơm mấy chuyện linh tinh đó, nàng từ chối, còn cố ý bổ sung thêm một câu, em với Khang Kiến thật sự cái gì cũng không có.
Tiêu Dương chuyển hướng đề tài, nói: "Tôi cũng có món quà muốn tặng em."
"Gì chứ?" Lâm Mộ Tình nhíu nhíu mày, rõ ràng là sinh nhật Tiêu Dương mà.
Tiêu Dương khởi động xe một lần nữa, "Tí nữa em sẽ biết."
Xe chạy tới hội sở của Lý công tử, không như mọi lần đậu xe ở bãi xe dưới hầm dành cho khách, mà chuyển vào một ga-ra tư nhân.
Vươn tầm mắt, tất cả đều là những kiểu xe mà Lâm Mộ Tình không biết.
Lý công tử cùng Nhất Văn cũng bước xuống từ một cầu thang bên hông, còn cách khá xa, Lý công tử liền hô to về phía của Tiêu Dương: "Mười phút nhà các cậu cũng dây thun thiệt đó!"
"Phải không? Còn chưa tới mười phút mà." Tiêu Dương ngụy biện.
Ra khỏi nhà hàng, cô đã nói với Lý công tử qua điện thoại, là mình cùng Lâm Mộ Tình khoảng mười phút sau sẽ tới, để Lý công tử cùng Nhất Văn chờ ở ga-ra.
Không nghĩ tới ở giữa lại có một nốt nhạc đệm, bị mang tới cái rừng cây nhỏ, vì vậy nên quẳng luôn chuyện mười phút kia sau đầu.
Nhất Văn không để ý tới hai người các cô, thần thần bí bí kề sát Lâm Mộ Tình, hỏi: "Tiêu Dương nói với cậu chuyện món quà rồi?"
Lâm Mộ Tình mờ mịt mà lắc lắc đầu, "Tiêu Dương cũng chưa bật mí gì cả."
Nói xong bỗng nhiên nàng mới chợt nhận ra, nơi này là ga-ra a, nhìn xa xa toàn bộ đều là xe nổi tiếng, tuy nàng không hiểu biết gì về xe, nhưng có một số logo nhìn cũng thấy quen mắt, đừng nói là Tiêu Dương muốn tặng chiếc xe cho nàng đó chứ?
"Chuẩn bị lựa chọn món quà cho mình rồi chứ?" không biết lúc nào Tiêu Dương đã đứng ngay kế nàng.
Nàng bị hoảng sợ một cái, "Hả? Làm gì mà tặng món quà đắt tiền này thế......!rõ ràng hôm nay là sinh nhật Dương mà."
"Là phần thưởng cho sự chăm chỉ học lái xe của em."
"Bình thường em cũng không dùng đến xe......"
"Vậy làm sao bây giờ, tôi đã thuê sẵn vị trí đậu xe ở tiểu khu em ở rồi."
"Nhưng mà......"
Lý công tử rất không chịu nổi mấy cô gái nhăn nhăn nhó nhó như vậy, nếu Tiêu Dương đã muốn tăng, cô cứ bình thản đi nhận hết không được hay sao, chẳng lẽ Tiêu Dương không phải là người thân mật nhất đối với cô nữa à? Còn ngượng ngùng gì gì nữa chứ?
"Đừng nhưng nhị nữa, hôm nay là sinh nhật Tiêu Dương, cô cứ yên tâm mà nhận đi, chẳng lẽ cô muốn cậu ấy không vui?" Cuối cùng Lý công tử cũng chịu không nổi phải chen miệng vào.
Xe trong ga-ra này, là ba người các cô đồng sở hữu, quan hệ giữa các cô thật sự là tốt quá mà, về phương diện tiền tài vật chất cho tới bây giờ