Lâm Mộ Tình cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới có một ngày nàng cũng sẽ gặp loại tình một đêm như trong truyền thuyết vậy, là tình tiết mà nàng khinh thường nhất, hơn nữa đối tượng còn là Tiêu Dương.
Vội vàng mặc quần áo, nàng rất muốn như các diễn viên trong phim vậy, trời vừa sáng đã nói lời từ biệt, vuốt mặt đối phương, nhẹ giọng nói: Về sau đừng tới tìm tôi nữa.
Nàng cũng rất muốn tiêu sái rời đi, nhưng khi vừa xoay người nhìn Tiêu Dương đang ngủ, chăn phủ lên bên hông, toàn bộ phần lưng đều không che, lộ ra giữa không khí, nàng đột nhiên có chút không muốn rời.
Đây là cái gì chứ? Say rượu loạn tính sao? Cùng người mình quen biết phát sinh tình một đêm? Nàng biết mình không nên trách rượu, cũng không thể trách Tiêu Dương dụ hoặc nàng, có trách thì trách bản thân không tránh được sự cám dỗ mà thôi.
Nhưng nàng không muốn vậy, như Lâm Thanh Hủ nói, bị thương thêm một lần, liệu nàng có thể đứng dậy được nữa không? Cho nên, tốt nhất, vẫn là nàng chủ động chặt đứt mối liên hệ của hai người trước đi thôi, cứ như vậy mà từ biệt, không bao giờ gặp lại nữa!
"Tiêu Dương......" Nàng nhẹ giọng kêu người đang nằm trong chăn ngủ, chậm rãi tới gần, tay vuốt ve hai má Tiêu Dương, muốn nói: Coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chúng ta sau này sẽ không gặp nhau nữa, cho dù là nhìn thấy cũng xem như không quen biết.
Kết quả là Tiêu Dương đột nhiên mở mắt, lim dim buồn ngủ, dùng âm thanh lười biếng nói: "Chào buổi sáng......."
Lâm Mộ Tình lại một lần nữa trút bỏ mọi thứ xuống, bàn tay trên hai má Tiêu Dương chuyển ra phía sau lưng, chậm rãi vuốt ve, những lời muốn nói trong lòng đều nuốt vào, nàng nói: "Rời giường đi ăn thôi." Lời nói trái lương tâm như vậy, nàng âm thầm cười nhạo chính mình.
Nhưng nàng làm sao biết được, ý nguyện mãnh liệt trong lòng, rõ ràng là rất muốn tiếp tục cùng Tiêu Dương gặp mặt.
Mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, hai người cũng không nói gì, coi như không có gì xảy ra.
Lâm Mộ Tình mở di động, mắt liếc liếc số cuộc gọi nhỡ trong di động, 4 cuộc của Khang Kiến, còn có 1 cuộc là Lâm Thanh Hủ.
Nàng lúc này mới nhớ tới, mục đích đến Giang Bắc của mình, là để ngắm sao nha, tất cả bởi vì sự xuất hiện của Tiêu Dương mà đã phá vỡ đi kế hoạch đã định.
"Hôm nay có kế hoạch gì không?" Tiêu Dương cười cười hỏi nàng.
"Tính về nhà thôi." Lâm Mộ Tình dựa theo tình hình thực tế mà nói.
"Này, để tôi đưa cô về nhé."
Lâm Mộ Tình gật gật đầu, trong lòng có gì đó không được tự nhiên.
Giống như mối quan hệ của hai người vậy, cũng không vì chuyện đêm qua mà thay đổi gì.
Ví dụ như nàng bây giờ vậy, lén liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái, Tiêu Dương giống như không có gì xảy ra vậy, nhàn nhã uống nước.
Chẳng lẽ loại chuyện tình một đêm như vậy, đối với Tiêu tổng người ta mà nói, không có gì đáng để ngạc nhiên ư?
Trên đường, Tiêu Dương thỉnh thoảng tìm vài đề tài để nói, nhưng đều bởi vì Lâm Mộ Tình không có tâm trạng để trả lời nên câu chuyện luôn kết thúc một cách lúng túng.
Cuối cùng, xe dừng ở dưới nhà Lâm Mộ Tình, hai người dường như đều nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lúc Tiêu Dương nhìn Lâm Mộ Tình xuống xe, lễ phép nói một câu: "Lâm tiểu thư, hẹn gặp lại."
Lâm Mộ Tình lúc này lại đột nhiên xoay người, nghiêm túc đối mặt với Tiêu Dương mà nói: "Tên của tôi, là Lâm Mộ Tình." Nàng dùng sức nói, từng câu từng chữ, lộ ra ti tí trách móc, tuy rằng số lần gặp mật không nhiều, nhưng chuyện kia cũng đã xảy ra, Tiêu Dương ngay cả tên nàng cũng không nhớ được sao?
Tim của Tiêu Dương nhảy lên một nhịp, tiếp đó mỉm cười nói: "Tôi biết." Làm sao có thể không nhớ tên nàng chứ? Tuy rằng chỉ gặp mặt được vài lần, nhưng khuôn mặt của nàng cùng người nọ đều tương tự nhau, ngay cả tên cũng chỉ kém một bộ chữ[1], Tiêu Dương mình làm sao có thể quên được cơ chứ!
[1] tên của Lâm Mộ Tình được viết là [林慕晴], còn người kia là [林慕昕] nên ở đây Tiêu Dương nói chỉ kém nhau có một bộ chữ (hay còn được gọi là bộ thủ) chứ không hẳn là một chữ.
Còn tên người kia được đọc như thế nào thì về sau sẽ rõ.
=3=~~
Lâm Mộ Tình hơi giật mình, nàng càng ngày càng không hiểu nổi Tiêu Dương, cái người đang đứng trước mặt mình.
Đờ đẫn đóng cửa xe, xoay người, đi về phía cửa chính.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng xe phía sau nổ máy, bước chân mới dừng lại, nhưng nàng không quay đầu lại, nếu người ta không để ý mình, thì nàng cần gì phải để ý đến đối phương chứ?
Lâm Mộ Tình vừa mở cửa nhà trọ, liền thấy Lâm Thanh Hủ đang ngửa mặt ngủ say trên sofa, xem ra lại hôm qua cô lại tăng ca rồi.
Lâm Mộ Tình thay xong giày, trong đầu vẫn còn nhớ lại lúc chia tay Tiêu Dương khi nãy, nụ cười kia, cùng ánh mắt kia, trong lòng nàng không nhìn ra cũng không cảm nhận được bất kỳ tình cảm nào trong đó, điều này thật sự làm nàng rất đau.
Bước vài bước đến bên sofa, nắm vai Lâm Thanh Hủ từ sofa mà kéo lên, sau đó dùng lực lay, nói: "Lâm Thanh