Vài ngày trôi qua, Lâm Mộ Tình từ hôm đó vẫn chưa gặp qua Tiêu Dương lần nào, đương nhiên là không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Tiêu Dương rồi, nàng không biết số điện thoại của Tiêu Dương, theo lý thì Tiêu Dương cũng không thể nào biết số của nàng.
Mấy ngày nay, Lâm Mộ Tình rất không thoải mái, nhưng Lâm Thanh Hủ lại rất hớn hở.
Cuối tuần cùng đi ra ngoài dạo phố, Lâm Mộ Tình thường xuyên ngẩn người, Lâm Thanh Hủ ở bên nàng liên tục cười ha hả, tiếp theo lại trêu chọc nàng: "Còn đang nghĩ đến Tiêu Dương sao? Xem ra buổi tối hôm đó thật sự làm ai kia mất hồn rồi ~"
Rất khác thường, Lâm Mộ Tình lúc này lại không giết người, mà chỉ thản nhiên trả lời một câu: "Chuyện như vậy đối với cậu ấy mà nói chắc là rất bình thường......"
Lâm Thanh Hủ liền nổi lên sự nghi ngờ về những việc xảy ra tối hôm đó, rốt cuộc là ai ở trên: "Mộ Tình, cậu nói thật cho mình biết, chuyện giữa cậu và Tiêu Dương, cậu không gạt mình chứ? Thật ra thì cho dù cậu bị gì đi chăng nữa, cậu nói ra, mình sẽ không bao giờ chê cười cậu."
"Đương nhiên là mình ở trên!" Lâm Mộ Tình trừng mắt nhìn, loại chuyện này còn có gì để hoài nghi sao? Nàng không vì mặt mũi mà nói dối vấn đề này nha.
"Ừ, nhưng là......!sao so với cô ấy, cậu mới là người không buông bỏ được? Chẳng lẽ thật sự ứng câu kia: Bình thường trải qua tình một đêm, chỉ đàn ông là không bỏ xuống được.
Cho nên lời này dùng trên người cậu, cũng có phần đúng." Lâm Thanh Hủ cúi đầu trầm tư.
Lâm Mộ Tình nghe Lâm Thanh Hủ nói những lời này, trong lòng càng thêm phiền não.
Cho đến nay, nói thật, nàng đúng là có rất nhiều đêm không ngủ được, đều miên man suy nghĩ về buổi tốt hôm ấy ở cùng Tiêu Dương.
Chưa từng gặp qua một Tiêu Dương quyến rũ như vậy, một Tiêu Dương ôn nhu như vậy, làm cho nàng không thể nào buông tay Tiêu Dương như vậy......!Nói thật, nàng thật đúng là rất hoài niệm cái cảm giác này.
Hay là mình nên chủ động đi tìm Tiêu Dương? Con tim Lâm Mộ Tình bắt đầu không an phận.
××××
Đảo mắt một cái lại đến tháng chín, trường học khai giảng, vẫn như cũ, không có tin tức gì từ Tiêu Dương, thậm chí khi Lâm Mộ Tình và Khang Kiến ngẫu nhiên cùng nhau ăn cơm cũng không nhắc gì tới cô ấy.
Nhưng ở trong lòng, Lâm Mộ Tình vẫn luôn thường xuyên nhớ đến cô.
Từ sau học kỳ trước, khi biết được Tống Nhiên có liên lạc qua lại với người bên Dương Trình, Lâm Mộ Tình luôn luôn tìm cơ hội tìm kiếm một ít tin tức từ Tống lão sư, bởi vì vô duyên vô cớ đi hỏi, sợ Tống lão sư sẽ sinh nghi, nàng cũng không giỏi giải thích, cho nên nàng một mực đợi chờ cơ hội.
Cuối cùng, cơ hội này cũng đến vào một buổi chiều thứ tư.
Lâm Mộ Tình nghe thấy Tống Nhiên nói chuyện trong điện thoại, gọi cho ai hay nói chuyện với ai nàng cũng không rõ, chỉ là nghe được Tống Nhiên nói: "Mấy hôm nay chương trình học bên em rất sát, bên công ty cũng bận việc sao, cho nên không đến được, nhưng mấy ngày nay em thật sự là không đi được, hay là cuối tuần em sẽ trực tiếp đến Dương Trình, à, không sao, không rắc rối......"
Nghe thấy hai chữ "Dương Trình" kia, Lâm Mộ Tình liền chủ động tự giác đi lại gần Tống Nhiên, chờ đối phương kết thúc cuộc gọi, ra vẻ không quan tâm mà nói: "Tống lão sư có người quen bên Dương Trình sao?"
"Ừ, là học tỷ, chuyến du lịch vừa rồi, có mua tí quà lưu niệm, tính đưa qua, nhưng không có thời gian, a......" Tống Nhiên nói xong còn lắc lắc đầu, học tỷ nói sẽ đến lấy, nhưng làm thế bản thân sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nên mình đợi có thời gian nữa mới đích thân đưa qua.
Lâm Mộ Tình liếc mắt một cái nhìn về phía bàn làm việc của mình, Tống Nhiên ở trấn Cảnh Đức về cũng có tặng nàng món quà lưu niệm, con mắt nhìn vòng vo, bỗng nhiên nói: "Tống lão sư, tôi buổi chiều không có lớp, vừa đúng lúc có chút việc gần đó, hay để tôi giúp cô đưa qua."
"Như vậy rất bất tiện." Tống