Mấy ngày kế tiếp, Tiêu Dương cùng Lâm Mộ Tình cũng ngẫu nhiên gặp nhau cùng ăn bữa cơm, bề ngoài nhìn như không có gì thay đổi, nhưng chỉ có hai người các cô biết, thật ra trong lòng đã sớm có khoảng cách, có vết nứt.
Thời điểm biểu ca của Tiêu Dương kết hôn, Lâm Mộ Tình không đi tham dự, Tiêu Dương có chút thất vọng.
Bởi vì cô vốn định sau khi kết thúc hôn lễ, sẽ thẳng thắn với ông ngoại hết thảy những gì giữa cô với Lâm Mộ Tình.
Cô cảm giác được Lâm Mộ Tình để tâm, vì sợ hãi sẽ mất đi, nên mới muốn mượn một phương thức come-out như thế này để tu bổ lại mối quan hệ giữa cả hai người, để xoay chuyển trái tim của Lâm Mộ Tình.
Thế nhưng Lâm Mộ Tình căn bản không cho cô có được cơ hội này.
Lâm Mộ Tình muốn tự lừa mình dối người, ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, nếu hai người kia đã từng cố hết sức che đậy tất cả, vậy thì tại sao nàng phải tự tay đánh vỡ hạnh phúc của chính mình chứ?
Thế nhưng hết thảy đều đã chậm mất rồi......!
Thẳng thắn sẽ có cơ hội được khoan hồng, chính cô không cần nó mà thôi.
Nếu như, ngay từ lúc ban đầu Dương thẳng thắn hết tất cả sự tình, có lẽ em sẽ không tiếp tục yêu Dương nữa, nhưng ít ra sẽ không như bây giờ, đối với Dương, chính là nỗi oán hận.
Tiêu Dương......!Tại sao Dương phải đợi tới khi tự em phát hiện ra rồi mới chịu nói cơ chứ? Nếu đã quyết định phải giấu em, tại sao không tiếp tục lừa em nữa chứ......!
Trên đời này không có cỗ máy thời gian, cũng không có cách nào đảo ngược dòng thời gian được, chuyện đã xảy ra, chúng ta cũng không có biện pháp nào ví nó như chưa từng có gì xảy ra được.
Cứ xem như gương vỡ lại lành đi, nhưng vết nứt này không có cách thức gì có thể làm phai nhạt đi được.
Lâm Mộ Tình không biết mình có thể dùng tâm thế gì khi đối mặt với Tiêu Dương được nữa.
Không muốn chia tay với cô ấy, nhưng tình cảm kẹp ở giữa như vậy thật khiến cả người cũng đều không dễ chịu gì, vừa muốn thoát ra khỏi đó, lại không tìm được cách nào cả.
Có thể nào, thời gian sẽ đem hết thảy những thứ này hòa tan hết tất cả? Các nàng tiếp tục yêu nhau, tiếp tục cuộc sống, tiếp tục vờ vui vẻ......!
Ai tin?
Bên ngoài có bao nhiêu vui vẻ, bên trong có bấy nhiêu tịch mịch.
Tình cảm, có đôi lúc chính là yếu ớt đến không chịu nổi như thế đó.
Ngày 18 tháng 4, sinh nhật 27 tuổi của Lâm Mộ Tình, gọi cả đám bạn bè cùng nhau ăn một bữa cơm.
Khi vừa bước sang tuổi hai mươi, khi được người khác hỏi đến tuổi, luôn muốn nói tuổi ta (mụ), như thể hiện được sự trưởng thành của mình vậy.
Nhưng một khi đã qua tuổi hai mươi lăm, lại bắt đầu muốn nói tuổi dương lịch, thậm chí còn là hận không thể càng sống càng nhỏ.
Lâm Mộ Tình vừa nghĩ tới thanh xuân trôi qua nhanh chóng đến như vậy, liền cảm thấy thật âu buồn......!
Nhưng có thể cùng người mình yêu, còn một đám bạn bè cùng ăn một bữa tiệc chúc mừng, tóm lại cũng là một chuyện thật khiến người ta vui vẻ.
Vương Thiến Thiến nói, phụ nữ qua tuổi 27 mới được xem như là chân chính trưởng thành, em nhìn chị đi; Qua tuổi ba mươi mới xem như bung nở, em nhìn Hướng Nghiên nhà chúng ta đi.
Kết quả là đổi lấy một cái liếc mắt xem thường.
Ghét nhất là bị Vương khiếm nhi nhắc tới tuổi tác của chị mà...!à...!à...!
Lý công tử nói, được như Lâm lão sư vậy thật tốt, làm được ngự tỷ lại đổi thành loli được, 27 tuổi là vừa vặn rồi, mình liền thích người như Lâm lão sư vậy.
Sau đó, không một chút nghi ngờ gì liền bị Nhất Văn kéo đi mất, Nhất Văn trừng cô một cái, "Liên quan gì tới cậu chứ hả!"
Lý công tử không phục: "Mình đây không phải là đang an ủi cô ấy hay sao......"
Nhất Văn: "¥%#¥......"
Lâm Thanh Hủ đẩy hai người hai sang một bên, "Hai người các cậu, ầm ĩ thì tránh qua một bên đi, như hai đứa con nít vậy."
"Chị đây còn lớn hơn so với em đó có biết không đấy hả?" Hai người trăm miệng một lời đánh trả lại.
Lâm Thanh Hủ ngại Tống Nhiên ở đây, cũng không tiếp tục tranh cãi với các cô ấy nữa, cô với Tống Nhiên còn chưa qua ba tháng thử việc nữa đó, phải tận lực thể hiện phong độ hào phóng mới được.
Có điều, muốn một nhị hóa có thể nhịn mà không làm chuyện ngu ngốc thiếu tế nhị, cũng khó thật.
Lâm Thanh Hủ nói, ủa? Sao không thấy chị của cậu vậy? Hôm nay chị ấy không rảnh à?
Lâm Mộ Tình có chút xấu hổ, từ lúc biết chuyện cũ giữa Tiêu Dương với tỷ tỷ tới nay, nàng đã gần như là tận lực né tránh tỷ tỷ.
Cũng may là anh rể đạt chuẩn An Gia Minh đã về, hai người vội vàng bố trí tân phòng, nàng cũng không có cơ hội một mình ở chung với tỷ tỷ.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng cũng đã từng nghĩ tới nên gọi tỷ tỷ cùng đến, thế nhưng không gọi tỷ đến, là bởi vì nàng có chút sợ hãi khi phải đối mặt với Tiêu Dương cùng tỷ tỷ cùng một lúc.
Tiêu Dương đương nhiên sẽ không chủ động gọi Lâm Mộ Hân đến, Lâm Mộ Tình lại sợ khi mình uống say nhịn không được sẽ khóc, vì thế liền lấy sinh nhật âm lịch của mình miễn cưỡng cùng gia đình ăn một bữa cơm.
Mặc dù Tống Nhiên không biết Lâm Mộ Tình bị gì, nhưng thấy sắc mặt nàng có chút khó coi, liền nhanh chóng chuyển đề tài, Tống Nhiên hỏi quà sinh nhật Lâm Thanh Hủ để chỗ nào rồi, sao cô tìm mãi không ra vậy?
Lâm Thanh Hủ cũng không tiếp tục hỏi tới nữa, nhanh chóng đi lục lọi túi đồ.
Tiêu Dương mời mọi người cùng ngồi, ra hiệu cho nhân viên dọn món lên, sau đó mới ngồi xuống kế bên Lâm Mộ Tình.
Mấy ngày nay cô cũng bề bộn nhiều việc, cho nên đối với việc Lâm Mộ Tình biết hết mọi chuyện kia cũng thiếu quan tâm một ít.
Cô cố ý nhân ngày sinh nhận của Lâm Mộ Tình hôm nay, tìm một đám bạn bè đến cùng nhau ăn mừng, chính là muốn Lâm Mộ Tình được vui vẻ, muốn hòa tan tâm trạng không vui của Lâm Mộ Tình.
Cô hiểu được sự lúng túng trong lòng Lâm Mộ Tình, tình cảm ký thác cùng tình thân ỷ lại, dưới một tình huống không chút phòng bị liền xảy ra xung đột, kiểu xung đột này không phải ai đều có thể xử lý ổn được.
Cô hiểu được, nhưng dù sao thì cô cũng không phải là Lâm Mộ Tình, không có cách nào cảm nhận được sự đè nén kia của Lâm Mộ Tình.
Nếu lúc này mà cô đi nói với Lâm Mộ Tình là "Tôi hiểu được những đè nén trong lòng em", vậy mối tình này, xem như là game over mất.
Vì thế nên Tiêu Dương tận lực thể hiện nhiệt tình của mình ra bề ngoài nhiều một chút.
Cô luôn cho rằng, quá khứ đã là quá khứ, chỉ cần hiện tại cô yêu Lâm Mộ Tình, vậy thì không có bất cứ ai hay bất cứ vấn đề gì có thể chia rẽ hai người các cô được.
Điều các cô cần làm, chính là kiên trì mà thôi.
Cô muốn Lâm Mộ Tình cùng cô tiếp tục kiên trì, không hy vọng Lâm Mộ Tình dễ dàng buông tay bản thân như vậy.
Mặc dù, làm như vậy có một loại hiềm nghi trông có vẻ như đang giãy giụa vậy.
Nhưng nếu Lâm Mộ Tình không nói lời chia tay, cô liền có lý do để tiếp tục cố gắng hơn nữa.
Lâm Mộ Tình đúng thật là rất lúng túng, lúng túng đến nỗi có lúc nàng còn cảm thấy bản thân mình như bị tâm thần phân liệt vậy.
Tựa như giờ phút này, nàng ngồi ở chỗ này, ngơ người, sinh nhật cũng không có cảm giác vui mừng.
Nhớ tới này đoạn cảm tình hỗn độn, nàng đã không biết đến cuối cùng là mình đang nghĩ điều gì, đang muốn làm những thứ gì nữa.
Tiếp tục ở cùng với Tiêu Dương, sẽ khiến tỷ tỷ đau lòng; Chia tay với Tiêu Dương, sẽ khiến Tiêu Dương bị thương tâm.
Bất luận là như thế nào, đều có người bị tổn thương.
Nàng kẹp ở chính giữa, trái hay phải đều không xong.
Tiêu Dương vuốt vuốt tóc nàng, cẩn thận vuốt mấy sợi tóc không ngay ngắn lại, cười hỏi nàng: "Nghĩ gì mà nghĩ đến thất thần vậy?"
Lâm Mộ Tình hơi lộ vẻ mơ màng giương mắt nhìn về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương lại rất tự nhiên mà nói: "Ăn xong em còn muốn đi đâu chơi nữa? Hay là.........!hai chúng ta