"Mộ Tình......" Nhất Văn nhỏ giọng gọi nàng, thật sự không muốn quấy rầy đến sự trầm tư của nàng, nhưng các cô đúng là đã rời đi quá lâu rồi.
Lâm Mộ Tình chậm rãi giương mắt nhìn về phía Nhất Văn qua gương, nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt của Nhất Văn, nàng cười cười an ủi đối với người trong gương, "Mình không sao, đi thôi, chúng ta quay về."
Nhất Văn vẫn là có chút lo lắng, đề nghị: "Muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút hay không? Khi nãy cậu uống nhanh quá."
Lâm Mộ Tình gật đầu một cái, im lặng đi theo Nhất Văn ra khỏi WC.
Nàng cũng hiểu được bản thân như sắp say mất rồi, nếu không thì cần gì mà phải tìm cớ chạy ra ngoài đây cơ chứ? Nếu như bản thân tỉnh táo, hẳn là đã bình tĩnh ngồi tại chỗ mới đúng, vì sao phải hoảng loạng như thế chứ?
Đúng là cần nên ra ngoài hóng gió một chút mới được.
Nhất Văn nhớ khá rõ là ở gần lối thoát hiểm có một phần sân lộ thiên, đối diện với con sông chảy qua thành phố, đứng ở nơi đó còn có thể ngắm nhìn được hết phong cảnh ở bờ bên kia.
Một nơi có tầm nhìn trống trải như vậy, hẳn là rất thích hợp để Lâm Mộ Tình thả lỏng tâm tình.
Từ xa, Nhất Văn nhìn thấy phần sân lộ thiên đó đã bị người khác giành trước một bước rồi, cô dừng chân lại, nói: "Nếu không thì chúng ta lên lầu lại đi." Nói xong cô lại xoay người bước lại vào cầu thang lối thoát hiểm.
Ngược lại Lâm Mộ Tình còn nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Chờ một chút......"
Hai bóng người trong sân lộ thiên kia, là người mà nàng không thể nào thân thuộc hơn được nữa.
Mặc dù chỉ là một luồng ánh áng mờ nhạt chiếu lên sườn mặt của các cô, mặc dù có một làn khói luẩn quẩn tản lên từ đầu ngón tay của một người, lượn lờ quanh thân một người còn lại.
Người đó đúng là Tiêu Dương thật......!
Dưới sự can thiệp của rượu, Lâm Mộ Tình ảo giác người Tiêu Dương đang đứng cạnh kia chính là mình, mà bây giờ thật giống như đang xuất hồn vậy, nàng nhìn thấy "Một bản thể khác của mình" đang thấp giọng nói chuyện với Tiêu Dương.
Vốn Tiêu Dương đã bỏ thuốc lá rồi, cô cũng không biết tại sao, ở lúc Lâm Mộ Hân gọi cô ra ngoài nói chuyện, lại thuận tay cầm luôn điếu thuốc trên tay Lý công tử.
Lâm Mộ Hân còn chưa bắt đầu nói chuyện, cô cũng đã châm điếu thuốc lên, nhìn từng chiếc du thuyền lướt đi qua lại trên mặt sông, dưới màu sắc rực rỡ của ánh đèn, phá lệ chói mắt.
"Khi nào thì bắt đầu hút thuốc lại?" Lâm Mộ Hân nhớ là lúc trước chính chị đã giúp Tiêu Dương bỏ thuốc lá.
Tiêu Dương cười cười, "Hôm nay tâm huyết bất chợt dâng trào."
"Em đối với Tình Tình cũng là tâm huyết bất chợt dâng trào sao?"
Tiêu Dương thu nụ cười lại, bình tĩnh nhìn về phía chị: "Vì sao chị luôn nghĩ tôi là như vậy chứ? Vì sao chị luôn muốn lấy quá khứ của chúng ta để trói buộc em ấy chứ?"
Đối mặt với lời chất vấn như vậy, trong nháy mắt Lâm Mộ Hân cũng thấy có chút hoang mang, nhưng rất nhanh, chị liền trả lời, nói: "Chị là vì muốn tốt cho con bé, cũng muốn tốt cho các em.
Chị khuyên con bé không được, nên mới đành phải đến cầu em, Tiêu Dương, hai chúng ta lúc trước dù là ai đúng ai sai đi chăng nữa, đều không liên quan gì tới Tình Tình, xem như là chị thIếu nợ em đi, nhưng Tình Tình là vô tội.
Nếu con bé biết, em cho là con bé còn có thể ở cùng với em nữa hay sao?"
Tiêu Dương không kiên nhẫn mà ngắt lời chị: "Em ấy đã biết rồi."
"Cái gì?"
"Em ấy đã biết lúc trước tôi với chị từng yêu nhau."
Lâm Mộ Hân trầm mặc hồi lâu.
Trách không được lúc chị vừa bước vào phòng, đột nhiên muội muội lại rời đi, khó trách......!ngay cả tiệc sinh nhật như vậy mà cũng không gọi mình cùng tham dự......!
"Em không muốn biết lúc trước tại sao chị phải chia tay với em hay sao?"
"Tôi không muốn nghe." Tiêu Dương dập tắt điếu thuốc, làn khói quẩn quanh người cũng dần dần tản đi.
Vì để được đặc cách thành nghiên cứu sinh, vì sự thăng tiến của ba chị.
Loại chuyện này, không cần mấy người nhắc lại với tôi thêm một lần nữa.
Lâm Mộ Hân nhìn thấy trong mắt Tiêu Dương dấy lên ngọn lửa tức giận, khẽ cười lắc đầu, trào phúng mà nói: "Căn bản là em không biết."
"Chuyện đã qua, còn nhắc làm gì nữa......" Dù cho chuyện năm đó còn có ẩn tình khác, Tiêu Dương cũng không muốn tiếp tục truy cứu nó nữa, cô cũng không có gì muốn xoay chuyển hay bù đắp gì đó, trước mắt, điều cô muốn chính là giữ lấy Lâm Mộ Tình.
"Tiêu Dương, tương lai em muốn đi con đường gì, chính em là người rõ ràng nhất, em dám nói em có thể vì con bé mà buông bỏ hết tất cả những gì em có được hay sao? Em cũng đừng nên trách chị luôn lấy quá khứ ra trói buộc các em, chị là đang dùng phương thức của riêng mình để bảo vệ lấy em gái chị, chị không cảm thấy bản thân có gì không đúng, chị chỉ không muốn nhìn thấy con bé phải chịu khổ mà thôi, em có hiểu hay không? Em nhẫn tâm nhìn tương lai của con bé sau này phải đau khổ đến rửa mặt bằng nước mắt à? Hay là em cho rằng con bé có thể nhẫn tâm đến mức nhìn em mang hai bàn tay trắng? Kết thúc cuối cùng sẽ như thế nào, so với chị thì em chính là người rõ ràng nhất." Lâm Mộ Hân hít thở thật sâu, trải qua bao nhiêu sóng gió, chị vẫn còn nhớ chuyện quá khứ, cùng lắm vẫn là nhắc nhở chính mình, đừng nên vấp ngã trên chính cùng một con đường, càng muốn chăm sóc tốt muội muội của mình hơn, đừng nên đi trên con đường cũ của chị.
Tiêu Dương cực lực phản bác, thanh âm bất giác cũng tăng lên không ít, "Làm sao chị biết là tôi làm không được? Chị cho rằng tôi vẫn là tôi của lúc trước hay sao? Lúc trước chị nói chia tay liền chia tay, bây giờ chị dựa vào điều gì mà chị dùng một câu nói liền có thể ngăn trở tôi cùng Lâm Mộ Tình nữa chứ? Chẳng lẽ chị vẫn chưa buông được?"
"Em đã có thể nói ra những lời này, cuối cùng là ai không buông tay được đây?" Lâm Mộ Hân cười lạnh một tiếng, "Tiêu Dương, đây là lần cuối cùng chị cùng em thảo luận chuyện này, nếu em có thể vì con bé mà bất chấp mọi thứ, nếu là vậy, chị tình nguyện tin tưởng em đối với con bé là thật lòng.
Nhưng nếu em làm không được, mời em đi cho."
Hai người đứng bên ngoài, im lặng lắng nghe.
Lâm Mộ Tình còn đang đắm chìm trong giấc mộng của riêng nàng, thẳng đến khi nghe hết cả thảy những lời này, mới hiểu được, toàn bộ đều là sự thật.
Nhiều đêm nàng bị những suy nghĩ này tra tấn, đều thật sự tồn tại, nàng muốn trốn tránh, nhưng thật ra lại không cách nào lẩn trốn được, chỉ có thể đi đối mặt với nó mà thôi.
Lâm Mộ Tình quên mất mình còn đang nắm tay của Nhất Văn, bàn tay vô thức mà dùng sức, càng siết càng chặt.
Thế nhưng Nhất Văn tuyệt đối không cảm thấy đau, ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng.
Nếu đổi lại là Lý công tử, nhất định đã hô to gọi nhỏ mất rồi, Nhất Văn may mắn người đi cùng với nàng ra ngoài là mình.
Bằng không, hai người trong sân nghe thấy tiếng động mà quay người lại, đó sẽ là một cái cảnh tượng xấu hổ