Giống như trước đây vậy, những lúc khi Lâm Mộ Tình không ngủ được, luôn rất thích quấn lấy tỷ tỷ trên giường, lôi kéo tỷ tỷ kẻ chuyện xưa cho nàng nghe.
Có đôi lúc nghe được một nửa liền ngủ mất rồi, cũng có lúc sau khi nghe xong thì nàng lại bắt đầu đạt rất nhiều câu hỏi.
Tỷ tỷ luôn rất kiên nhẫn mà giải đáp cho nàng, sau đó đắp kín chăn cho nàng, lôi kéo tay nàng cùng nhau tiến vào giấc mộng đẹp.
Bây giờ cũng là như vậy, hai người nằm sóng vai nhau, tay nắm chặt tay nhau.
Lâm Mộ Hân nói: "Chị muốn tâm sự với em về chuyện của Tiêu Dương."
Bàn tay Lâm Mộ Tình run run, bình thản mở miệng: "Em đã chia tay với cô ấy rồi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộ Hân nghe được cái tin tức này, không nghĩ tới lại diễn ra thuận lợi đến như vậy, chị thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chia tay cũng tốt."
Lâm Mộ Tình miễn cưỡng cười cười, "Được rồi, nếu đây là chuyện mà chị muốn nói, hẳn là bây giờ đã yên tâm rồi, vậy chị đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn bận việc nữa."
Lâm Mộ Hân không dám nhìn nàng, chỉ là nằm thẳng người lắc đầu một cái, "Đó không phải là điều quan trọng, mà điều quan trọng hơn chính là......" Chị hít sâu một hơi, nói tiếp: "Còn nhớ cái năm chị thực tập ở bên viện năm đó không? Khoa xương khớp năm đó nhận một bênh nhân tính tình rất kỳ lạ, mấy y tá cũng đồn thổi tới cực kỳ huyên náo.
Chị vừa được điều đến làm thực tập, vốn không có nhiều cơ hội để tiếp xúc, không nghĩ tới em lại chạy tới nói với chị, người kia xảy ra tai nạn xe là bởi vì cứu em, em nhờ chị chăm sóc người đó, chị cũng không muốn đồng ý đâu, chỉ là......!không nghĩ tới sẽ là......"
Bỗng nhiên giọng nói của Lâm Mộ Hân dừng lại, trên thực tế thì, từ khi biết muội muội phát hiện ra chân tướng, đã mấy ngày chị thậtsự không biết làm sao để đối mặt.
May mắn là có An Gia Minh ở bên cạnh, may mắn là có An Gia Minh khuyên chị.
Chị tiếp tục nói: "Về chuyện kia thì em đã biết rồi đúng không.
Chị vốn định tiếp tục sẽ giấu kín nó đi, mặc dù chị rất muốn em chia tay với Tiêu Dương, nhưng chị không muốn dùng phương thức này, chị rất hiểu em, vì thế nên mới không nói.
Không nghĩ tới lại là Tiêu Dương nói ra trước hơn.
Em trách chị sao?"
Lâm Mộ Tình trầm mặc một trận, mới nói: "Chị......!em không trách chị, em chưa từng trách chị.
Là tự tay em đẩy cô ấy tới trước mặt chị, nếu không phải tại em, chị cũng sẽ không quen biết với cô ấy được.
Nguyên nhân hết thảy đều do em mà ra, dù có muốn trách, em cũng phải tự trách mình phần nhiều.
Nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi, cũng không cần phải so đo xem là ai đúng ai sai nữa."
"Em nói như vậy, chị không biết là nên vui vẻ hay nên đau buồn nữa.
Tình Tình, em luôn hiểu chuyện hơn so với chị, có đôi lúc, thậm chí còn trưởng thành hơn chị rất nhiều.
Nhưng là con gái một khi đã rơi vào bể tình, thường sẽ mất đi lý trí cùng khả năng phán đoán.
Chị đoán......!có phải em cảm thấy chị vẫn luôn ngăn cản em, là do chị chưa dứt tình cảm đối với em ấy hay không?"
"Em không có......" Lâm Mộ Tình có chút chột dạ, sự thật thì nàng có nghĩ thoáng qua thật, rồi mới nói tiếp: "Đúng......"
Lâm Mộ Hân nở nụ cười, "Con bé ngốc.
Nếu như chị còn tình cảm đối với em ấy, thì tại sao lại đồng ý lời cầu hôn của An Gia Minh chứ? Buông tay, là để theo đuổi hạnh phúc chân chính thuộc về chính bản thân mình.
Em cũng là như vậy."
"Không nói tới chuyện của cô ấy nữa, dù sao cũng không còn quan hệ gì nữa." Lâm Mộ Tình khẩu thị tâm phi mà nói.
Lâm Mộ Hân thở dài một hơi.
"Gia Minh nói, có chút lời chị nhất định phải nói cho em biết, nếu không thì đó sẽ trở thành nút thắt giữa hai chị em mình.
Em phải biết rằng, trên thế giới này, em với ba mẹ, là người quan trọng nhất đối với chị."
Lâm Mộ Tình ngạc nhiên hỏi: "Anh Gia Minh cũng biết?"
"Anh ấy biết.
Nếu không phải bởi vì anh ấy biết quá khứ của chị, hơn nữa còn không để tâm đến điều đó, mà chị cũng sắp trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này rồi.
Chuyện đó tuy đã qua rất lâu rồi, thế nhưng hẳn là em phải biết rằng, em có quyền được biết.
Gia Minh nói đúng, chị không thể tiếp tục giấu diếm cái gì với em được nữa, cứ thế mãi, chỉ biết sẽ khiến hai người chúng ta càng ngày càng bất hòa thêm.
Chị không hy vọng bởi vì chuyện của Tiêu Dương mà ảnh hưởng tới tình cảm của hai chị em mình."
"Chị......!chị không nên suy nghĩ như vậy......!Mặc kệ có như thế nào đi chăng nữa, chị vẫn luôn là chị gái của em, là người duy nhất chảy cùng một dòng máu với em trên thế giới này."
"Vì thế nên ----- chị hẳn là càng nên phải thẳng thắn hết thảy với em."
"Được rồi." Nếu đề tài về Tiêu Dương không thể trốn tránh được nữa, vậy thì tiếp tục nói tiếp thôi, có lẽ sau khi nói rõ ràng hết mọi chuyện, bản thân mình cũng có thể thoải mái hơn ít nhiều.
Lâm Mộ Hân hỏi: "Em hiểu hết về Tiêu Dương sao?"
Lâm Mộ Tình gật đầu.
Lâm Mộ Hân nói tiếp: "Cái em hiểu biết được, chỉ là một mình Tiêu Dương, em cũng không hiểu biết được hết về gia đình em ấy.
Em biết năm đó vì sao chị phải rời bỏ em ấy hay không?"
Lâm Mộ Tình lắc đầu.
Đấy cũng là chuyện mà nàng muốn biết, chỉ là không nghĩ tới sẽ hỏi ra miệng mà thôi.
"Vài năm sau khi chia tay em ấy, chị luôn suy nghĩ, tình cảm lúc đó của em ấy đối với chị, phần nhiều là ỷ lại, khi đó em ấy còn nhỏ, phân biệt không được giữa yêu cùng thích, chỉ đơn giản nghĩ rằng thích một người là có thể kéo dài, chưa bao giờ lo lắng đến những điều gì khác.
Đương nhiên, em có thể cho rằng chị là đang tìm cớ cho lý do bản thân mình rời bỏ năm đó."
"Em biết mọi chuyện không chỉ là như vậy, chị, tựa như hiểu biết của chị đối với em vậy, em cũng biết, chị không phải là người như thế."
Lâm Mộ Hân cười cười vui mừng, ánh mắt khép hờ, rơi vào hồi ức, "Năm đó, trước lúc em ấy gần xuất ngoại, ông ngoại của em ấy có đến tìm chị.
Đó là một ông lão vô cùng nghiêm khắc, nói năng thận trọng, dù không nói lời nào cũng khiến người ta cảm giác được sự áp bách.
Lúc đứng trước mặt ông ấy, luôn khiến chị cảm thấy sợ hãi không thôi, bất giác liền cúi đầu, mặc dù rõ ràng chị không làm điều gì sai trái cả."
"Chị nhớ ngày đó là một ngày mưa, đột nhiên ông xuất hiện ở bệnh viện, ngay tại phòng trực, chị gặp được ông ấy lần đầu tiên.
Chị không biết ông ấy muốn điều gì, nhưng cũng có thể nghĩ tới sẽ là chuyện có liên quan tới Tiêu Dương, nên mới có vẻ hơi câu nệ thêm.
Mà ông ấy cũng không nói gì, chỉ là đưa chị một lá thư, bên trong là một tấm chi phiếu."
"Trong nháy mắt chị liền hiểu ra.
Đó vốn là một tình tiết hay xuất hiện trong phim ảnh, thật không ngờ lại xuất hiện trên người mình.
Nói thật, nhìn lên vài con số đó chị thật sự khiếp sợ, nhưng chị đã từ chối.
khi đó, chị chỉ đơn thuần nghĩ tới tình yêu là không dùng thứ gì có thể mua được.
Thậm chí chị còn