Đây là một hôn lễ khá long trọng.
Phần lớn khách quý đến dự lễ đều thuộc giới quyền quý trong thành phố, tin tức còn nổi bật hơn cả hôn lễ của Tổng giám đốc Dương Trình lúc trước.
Khi tiếng piano du dương vang lên, người dẫn dắt hôn lễ bắt đầu mời cô dâu của buổi tiệc tiến vào, ánh mắt của mọi người dường như đều đổ dồn hết về một bên thảm đỏ bên kia.
Lâm Mộ Hân khoác tay ba chị tiến vào lễ đài, khóe miệng tràn đầy nét cười hạnh phúc.
Ngày hôm nay, chị cũng là cô dâu hạnh phúc nhất.
Dưới âm hưởng của piano, Lâm Mộ Hân bước từng bước chân kiên định vào, chị liếc mắt nhìn về phía người chơi piano, nụ cười càng thêm xán lạn.
Đi được một khoảng, chị dừng bước dưới cổng vòm hoa, mỉm cười nhìn về phía người đang tiến gần mình, An Gia Minh.
Anh đi dọc theo hàng lan can hoa hồng, đi được vài bước thì dừng lại, từ trên lan can hái xuống từng đóa hoa hồng, lại bước tới thêm vài bước, lại hái thêm một đóa hoa hồng nữa, đến khi anh bước đến trước mặt Lâm Mộ Hân, trên tay vừa cầm đúng mười đóa hoa hồng đỏ.
Dường như muốn bảy tỏ sự chân tình cùng niềm hy vọng với Lâm Mộ Hân.
Em là người mà cả đời anh yêu nhất.
Anh muốn mãi mãi bảo vệ em, yêu em, thương em, để em vĩnh viễn có thể lưu lại nụ cười như thời khắc này vậy.
Tiếng nhạc piano vang lên, Lâm ba chuyển tay con gái mình vào tay chàng rể, thanh âm du dương hài hòa.
Cặp tân hôn bước lên sân khấu dưới tiếng chúc phúc của đại đoàn thể.
Trên màn chiếu, chạy từng hình ảnh về cuộc sống hạnh phúc của hai người họ.
Tất cả mọi người vỗ tay vì họ, tung hô vì họ
Nhưng với Tiêu Dương, từ đầu đến cuối, chỉ nhìn vào một góc sáng ở bên kia sân khấu, người con gái đệm nhạc piano.
Trong mắt cô, người kia, còn đẹp hơn cả Lâm Mộ Hân trên sân khấu lớn.
Rất nhiều người cho rằng cô sẽ không xuất hiện ở buổi lễ này mới đúng, liền ngay cả bản thân cô, cũng từng do dự qua có nên tham dự hay không.
Dù sao trong nhóm bạn học của Lâm Mộ Hân cùng An Gia Minh, có vài người đã biết nội tình.
Mặc dù những người đó không nói ra, nhưng không đồng nghĩa là sẽ không có cơ hội cho những lời đồn thổi.
Thế nhưng, cô muốn gặp Lâm Mộ Tình.
Vài lần hẹn gặp, vài lần từ chối.
Tiêu Dương không biết bản thân mình có thể tiếp tục duy trì đến khi nào được nữa.
Suy cho cùng thì, cô cũng chỉ là muốn gặp Lâm Mộ Tình mà thôi, nhưng ngay cả cơ hội ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm cũng khó mà có được.
Còn ngay lúc này, Tiêu Dương là thay mặt biểu ca tới, cô cùng cậu mình Dương Hồng Văn đến dự lễ.
Cậu cô nhanh chóng bắt chuyện với ba của An Gia Minh, cô chỉ an vị ở đó lẳng lặng nhìn Lâm Mộ Tình.
Mặc kệ người khác có phát hiện ra hay không, cũng mặc kệ nhị công tử tập đoàn nào đó đang mở lời kêu gọi hợp tác kinh doanh với cô.
"Tiêu Dương này......" Cậu cô gọi một tiếng.
Tiêu Dương ừ một tiếng, vẫn tiếp tục nhìn.
Cậu cô đành phải xấu hổ ho khan vài tiếng, nói: "Con làm gì mà không đáp lời vậy?"
"Dạ?" Lúc này Tiêu Dương mới liếc mắt nhìn qua nam kính mắt đang ngồi kế mình, hỏi: "Thật ngại quá, vừa rồi anh nói đến đâu rồi?"
Nam kính mắt cũng có chút xấu hổ, cười cười, nói: "Không có gì, hôn lễ này tổ chức thành công thật, rất có sức hấp dẫn, tôi cũng quên khi nãy mình đang nói gì mất rồi."
Tiêu Dương cười nhẹ một cái, tiếp tục nhìn Lâm Mộ Tình đang cúi đầu chơi đàn.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng biết là Lâm Mộ Tình còn biết chơi cả piano.
Chưa từng được biết, thì ra Lâm Mộ Tình chơi piano lại tốt đến như thế này.
Vì thế nên......!bởi vì có chơi piano, mới có thể có cái lần đó, cái đêm đầu tiên kia, kỹ thuật lại tốt đến như vậy rồi.
Tiêu Dương nhớ lại chuyện trước đây, lộ ra nụ cười thấu hiểu.
Từ góc độ của cậu cô khi nhìn qua, khó có thể nhận ra cuối cùng là Tiêu Dương nhìn tỷ tỷ hay nhìn muội muội.
Thế nhưng bất kể là nhìn ai đi chăng nữa, cũng không có cái biểu cảm mà ông mong muốn.
Không phải là con bé này phải đau khổ mới đúng hay sao? Dương Hồng Văn cảm thấy nói không nên lời.
Lấy sự hiểu biết của ông về Tiêu Dương, hẳn là không có cách nào mỉm cười chúc phúc người chị, cũng không có cách nào đối mặt với cô em vừa mới chia tay nhau mới đúng, vì thế nên ông mang cô đến, thật ra cũng chính là muốn nhìn ra phản ứng của cô.
Chỉ là Tiêu Dương không cho ông có được cái ý nguyện đó.
Ông luôn trông ngóng có lúc Tiêu Dương sẽ mắc sai lầm trong công việc, đánh mất thực quyền, giải phóng mối hận treo ngay đầu tìm mình.
Nhưng rất đáng tiếc là, Tiêu Dương không phải là người sẽ bị chuyện tình cảm là ảnh hưởng đến năng lực phán đoán.
Ít nhất là chưa phải lúc này.
Bàn tính nhỏ trong lòng Dương Hồng Văn bắt đầu nhảy những con số khác.
.
ngôn tình hay
Tiêu Dương dùng dư quang khéo mắt mình liếc nhìn ông một cái.
Cười đến ý vị thâm trường.
xxxx
Sau khi Lâm Mộ Tình kết thúc bản nhạc, liền quay lại vị trí ngồi của mình, tiếp tục nhìn ngày hạnh phúc của tỷ tỷ.
Nghi thức hôn lễ tiếp tục tiến hành, Lâm Mộ Tình chăm chú nhìn lên sân khấu.
Nhìn người phụ nữ hoàn mỹ dưới vầng sáng hoa lệ kia.
Có đôi lúc, nàng rất hâm mộ tỷ tỷ, nội tâm nàng cũng khao khát có một cuộc sống như thế, nhưng nàng biết, mình làm không được.
Dù cho nàng có kết hôn sinh con đi chăng nữa, cũng sẽ không vui vẻ.
Mặc cho nàng có gặp được người đàn ông rộng lượng như An Gia Minh đi nữa, chính nàng cũng cảm thấy bản thân sẽ không mở lòng được.
Sau này không thể ở cùng với Tiêu Dương được nữa, nàng cũng sẽ không lập gia đình.
Bởi vì, nàng biết, rồi bản thân mình sẽ hối hận.
Nàng nhìn vào tỷ tỷ hạnh phúc như vậy, bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
Nàng thầm nghĩ, thật ra tên của cả hai đã sớm quyết định vận mệnh của các nàng.
Chị là ánh mặt trời, tỏa sáng khắp muôn nơi rồi.
Riêng em, chỉ muốn dành mảnh tinh quang[1] cho người đó, như vậy là đủ rồi.
Chỉ là, người đó......!nay ở nơi nào rồi?
Lâm Mộ Tình nghĩ nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác thấy có người ngồi xuống ngay bên cạnh nàng, hơi thở đàn ông quen thuộc.
Khỏi suy nghĩ cũng biết đó là ai.
"Suýt chút nữa là anh đã không nhận ra em mất rồi, khúc piano khi nãy thật sự chơi rất hay, nhớ không lầm thì mấy năm em không chơi piano rồi, anh còn nghĩ là tài năng bị bỏ phí rồi nữa." Thái độ của Khang Kiến đối với nàng vẫn luôn bao dung thân thiết, hoàn toàn không để tâm đến những chuyện đã xảy ra trước đó, Lâm Mộ Tình đã nói những câu nói đả kích gì tới hắn.
Hắn luôn rất rộng lượng xem như chưa có gì xảy ra cả.
Nhưng đấy không phải là điều mà Lâm Mộ Tình cần.
Lâm Mộ Tình nghe hắn khen tặng, khẽ mỉm cười, cũng không đáp lời.
Chỉ là theo hướng lễ phép mà nhìn hắn một cái, hắn vĩnh viễn vẫn mặc một bộ tây trang tươm tất.
"Cuối cùng thì cậu muốn nói cái gì đây hả? Khang Kiến, cậu vốn dĩ không phải là người như vậy, tại sao sau khi lớn lên lại thay đổi tới thành ra như vậy cơ chứ? Càng ngày càng khiến mình cảm thấy xa lạ hơn hẳn." Lâm Mộ Tình biết con người trưởng thành dần theo độ tuổi, có rất nhiều thứ nhất định cũng sẽ thay đổi, ví dụ như tình cảm, ví dụ như lý tưởng.
Nàng hoài niệm một Khang Kiến chỉ đơn giản là thích mình như lúc trước.
Không lấp liếm nhiều chuyện như vậy, không nhiều chuyện giấu đầu hở đuôi như vậy.
Bỗng nhiên Khang Kiến cầm cái di động ra, trong album ảnh tìm ra một tấm ảnh đưa tới trước mặt Lâm Mộ Tình, nói: "Anh cảm thấy lúc em mặc thế này chính là