Lạc Ẩm Băng nhìn bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ cách đó không xa.
Kiếp trước hắn được Kỷ Sơ cứu khỏi Viện nghiên cứu, sau đó vẫn luôn dưỡng bệnh, không gặp được người kia mấy lần, trong kí ức Kỷ Sơ là một người trẻ tuổi mà anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, mặt mày sắc bén, sự trầm ổn hòa với lăng liệt vượt qua tuổi tác, tăng thêm chút nội liễm.
Chỉ trong chốc lát, Kỷ Sơ lộ ra thần sắc phù hợp với lứa tuổi, khiến Lạc Ẩm Băng nhận ra, vị dị năng giả thực lực không ai bằng này, thực ra còn nhỏ hơn hắn vài tuổi.
Kỷ Sơ trước mắt khác với kí ức của Lạc Ẩm Băng, thanh niên khoảng hai mươi tuổi không trầm ổn như hai năm rưỡi sau, mà là lộ hết sự sắc bén như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, anh tuấn đến tột cùng, cũng ác liệt đến cực hạn, mang theo sắc bén mà lăng liệt gợi cảm.
Đây là lần đầu tiên Lạc Ẩm Băng nhìn thấy một dị năng giả tốc độ chiến đấu, thân hình Kỷ Sơ nhanh như chớp, khiến người ta không thấy rõ động tác, chỉ để lại một bóng đen sắc bén trong võng mạc.
Chỉ sau một thời gian ngắn, trong vòng vây của tang thi xuất hiện một khe hở, hai chân thon dài của Kỷ Sơ hơi khụy xuống, đột nhiên bước về phía trước nhảy lên, mượn lực trên vai tang thi vây lại nhảy lên, áo khoác màu đen bao kín thân thể mở ra, động tác nhảy đơn giản bị y làm đến tao nhã đẹp đẽ, có thể nói là nghệ thuật.
Kỷ Sơ nhảy ra khỏi vòng vây của tang thi, đáp xuống nóc một chiếc ô tô giữa đường, đề phòng sự tấn công của tang thi, ánh mắt rơi vào chiếc xe địa hình của Khu an toàn Lâm Thành.
Lạc Ẩm Băng điều khiển Ngô Phi, đóng cửa xe, đồng thời ngước mắt lên nhìn Kỷ Sơ đứng trên cao.
Màu mắt của Kỷ Sơ vô cùng nhạt, giống như màu lưu ly trong suốt dưới ánh mặt trời, cực kỳ đẹp đẽ, nhưng ánh mắt y lại lạnh lẽo, hai con ngươi lưu ly cũng vì vậy lộ ra sắc bén xa cách.
Người thanh niên nghe thấy tiếng đóng cửa xe, nhìn về phía Lạc Ẩm Băng điều khiển bên trong Ngô Phi, Lạc Ẩm băng nhìn thấy vẻ mặt của y hơi run lên, sự lạnh lùng trong mắt như băng tuyết ngay lập tức tan ra, không còn bóng dáng, vô số cảm xúc trong mắt y dâng trào, đến nỗi một người có dị năng não vực như Lạc Ẩm Băng cũng không thể nhìn rõ.
Lạc Ẩm Băng hơi sửng sốt, nói trong lòng lẽ nào Kỷ Sơ và Ngô Phi quen biết.
Ngay sau đó, tiếng gió phá không vang lên bên tai.
Ngô Phi vốn là một tang thi, sẽ bị bỏ qua khi đứng trong một bầy tang thi, để tránh bị lộ thân phận, Lạc Ẩm Băng đã đặc biệt chuẩn bị trước khi lên đường, để Ngô Phi đối với những tang thi khác chỉ là một dị năng giả nhân loại.
Mà bây giờ, một tang thi Cấp 1 phát hiện ra Ngô Phi, không chút do dự đánh lén từ phía sau!
Tang thi kia có dị năng hệ thổ, Lạc Ẩm Băng nghe thấy tiếng gió sau tai, hơi nghiêng đầu, dư quang nhìn thấy bùn đất ngưng tụ thành một lưỡi dao đâm thẳng về phía mình, hắn sử dụng dị năng hệ thủy, cũng ngưng tụ ra lưỡi dao băng, hai thứ đối chọi gay gắt khiến lưỡi dao từ đất vỡ vụn thành tro, theo sát sau đó là móng vuốt của tang thi!
Vẻ mặt của Lạc Ẩm Băng hơi ngưng lại, đầu ngón tay đã làm ra động tác tấn công, lại nhìn thấy Kỷ Sơ phía trước đột nhiên giơ tay lên, một con dao găm mang theo ánh sáng lạnh bay thẳng đến trước mặt, Lạc Ẩm Băng không tránh né, thậm chí là thu lại động tác tấn công.
Móng vuốt của tang thi chỉ còn cách cổ Ngô Phi khoảng một tấc, một con dao găm đã cắm thẳng vào giữa lông mày của nó, chỉ một thoáng sau đã triệt để tử vong, móng vuốt buông xuống, thân thể bay ngược ra ngoài.
Tấc: đơn vị cũ đo độ dài, bằng một phần mười thước mộc (0,0425 mét) hoặc bằng một phần mười thước đo vải (0,0645 mét); còn là tên gọi thông thường của decimet.
Lạc Ẩm Băng nhấc mắt lên nhìn về phía Kỷ Sơ, lại không thấy đối phương ở chỗ cũ nữa, ngay sau đó, một bóng người cao gầy mặc đồ đen xuất hiện bên cạnh hắn, Kỷ Sơ dường như liếc hắn một cái không dấu vết, rồi môi mỏng, y không nói gì, mà là ngồi xổm xuống.
Lạc Ẩm Băng điều khiển Ngô Phi quay người, cách nửa bước nhìn bóng lưng Kỷ Sơ, lần đầu tiên cảm thấy nghi hoặc sau khi sống lại.
Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, Kỷ Sơ nhắm mắt, vẻ mặt hơi trầm ổn lại, y cầm con dao găm chính giữa lông mày của tang thi, xoay cổ tay vẩy một cái, rút ra một con dao găm sạch sẽ, không nhiễm một vết máu nào, cùng với đó là một viên Nguyên Tinh bay lên, bị y nắm trong lòng bàn tay.
Đây là Nguyên Tinh trong đầu tang thi dị năng hệ thổ, mặt trên có màu đỏ trắng hòa lẫn nhơ nhớp, đầu ngón tay Kỷ Sơ khẽ nhúc nhích, trong một khoảnh khắc nào đó, y suýt chút nữa đã ném Nguyên Tinh đi, nhưng cuối cùng cũng kìm nén được kích động, cổ tay y khẽ run, Nguyên Tinh cùng mấy thứ nhơ nhớp cũng không biết đã đến không gian nào.
Kỷ Sơ thu lại dao găm vào bao, Lạc Ẩm Băng đằng sau nhìn thấy, động tác