Trên đường dài, một chiếc xe tải thùng mui bạt chạy loạn khắp nơi.
Người lái xe Nhạc Cố là một dị năng giả kim loại, đường phố đầy xe cộ hỏng hóc là sân nhà của anh ta, anh ta cầm vô lăng bằng một tay, tay kia vung lên, những chiếc xe trên đường theo đó di chuyển sang hai bên.
Gã ta hài lòng tự mãn, phát ra tiếng cười vang dội, động tác tay dừng lại một lúc, rồi rung cổ tay để thay đổi đối tượng điều khiển, lại nghiêng chiếc xe tải mui trần để thả một mồi nhử xuống.
Tiếng hét kinh hoàng vang lên từ phía sau, trên mặt Nhạc Cố mang theo hưởng thụ, như thể gã ta không phải đang nghe tiếng kêu rên của người sắp chết, mà là một khúc nhạc dễ nghe.
Nhạc Cố thưởng thức chưa được bao lâu, tiếng hét thảm thiết đột nhiên dừng lại, Nhạc Cố bĩu môi, bất mãn vì người này chết quá nhanh, gã ta ló đầu ra ngoài nhìn về phía sau xe, muốn nhìn xem miếng mồi đáng thương chết thảm như thế nào, cũng nhìn vị trí của đoàn xe đang im lặng mai phục.
Một giây sau, đồng tử của gã ta co rút nhanh, gã ta không nhìn thấy cảnh tang thi cắn xé miếng mồi, lại nhìn thấy một chiếc xe địa hình đi sát phía sau xe tải, có một người nằm sấp trên nóc xe, chính là mồi nhử xui xẻo bị gã ta ném xuống.
Lúc này, mồi nhử sắc mặt trắng bệch, hai mắt sững sờ, như còn chưa khôi phục từ trong biến cố kinh hoàng, không phản ứng lại việc mình vừa được cứu.
Trong lòng Nhạc Cố loạn một chút, xe địa hình phía sau gã ta nhìn rất quen mắt, chính là một trong những xe địa hình của Khu an toàn Lâm Thành, nhưng đối phương làm việc cũng rất khác thường, mí mắt gã ta giật giật, nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Đôi mắt Nhạc Cố hơi trầm xuống, gã ta sử dụng dị năng lần nữa, chuẩn bị thả thêm một mồi nhử để tìm hiểu tình hình, suy nghĩ lại hỗn loạn trong nháy mắt, khi gã ta hoàn hồn, chiếc xe địa hình phía sau đã tăng tốc rồi, như báo đen đi săn đưa ra tối hậu thư, sau khi vượt qua thì đột nhiên phanh gấp trước đầu xe tải.
Lúc này Nhạc Cố mới có thể nhìn thấy rõ, người ngồi trên ghế lái của chiếc xe địa hình này là người lạ, người kia có bộ dáng anh tuấn, khí chất lạnh lẽo, Nhạc Cố nhếch khóe miệng giễu cợt nở nụ cười, cười đối phương bộ dáng nhìn ưu tú, đầu óc lại không tốt.
Nhạc Cố nhấc tay lên, muốn dùng dị năng lật ngược chiếc xe địa hình đó, sau một lúc sắc mặt gã ta lại trắng bệch.
Dị năng mất hiệu lực.
Cho dù người trong xe cũng là dị năng giả, dị năng kim loại của gã ta có thể di chuyển xe địa hình, mà lúc này chiếc xe đen tuyền vẫn đứng yên tại chỗ, tràn đầy khí thế một người giữ nhìn vạn người phá.
Điều này có nghĩa là người trong xe là một dị năng giả Cấp 2, đáy lòng Nhạc Cố hoảng loạn, nhưng gã ta đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, phía trước cùng lắm chỉ là một chiếc xe địa hình, trước mặt xe tải cũng chỉ yếu ớt như tờ giấy, gã ta bỏ qua dị năng, tàn nhẫn tăng tốc, chuẩn bị trực tiếp va tới!
Ở ghế sau của chiếc xe địa hình, con ngươi của tang thi tóc ngắn màu bạch kim hơi co lại, Lạc Ẩm Băng không biết kế hoạch của Kỷ Sơ, nhưng hắn không khiển trách sự điên cuồng của đối phương, hắn giơ tay, ngưng tụ bức tường băng phía trước xe địa hình.
Nhạc Cố nhìn thấy sự tồn tại của bức tường băng, hai mắt gã ta đỏ ngầu, nhận ra người mới có mái tóc ngắn màu bạch kim cũng đang ở trong xe, gã ta mắng một tiếng trách móc đối phương làm phản, sau đó không để ý đến tất cả mà liều mạng đạp mạnh chân ga đến cùng, mang theo khí thế vạn cân chuẩn bị đánh vỡ bức tường băng!
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kỷ Sơ đột nhiên cử động, y kéo mở cửa xe nhảy lên một cái, cùng lúc đó, Lạc Ẩm Băng phát hiện ra hắn đã đi vào một lĩnh vực kỳ diệu, mọi thứ xung quanh đều đột nhiên chậm lại, chiếc xe tải vốn vọt tới với tốc độ cực hạn cũng như đang trong một thước phim quay chậm, chỉ có tốc độ của Kỷ Sơ là giữ nguyên.
Thân hình thon dài của Kỷ Sơ mặc một chiếc áo khoác màu đen tuyền, khi nhảy lên có đường cong tuyệt đẹp, y nhẹ nhàng đáp xuống bức tường bang, mượn lực nhảy lên lần nữa, sau khi Lạc Ẩm Băng thấy rõ động tác của y, bình tĩnh lại, lười biếng ngửa về sau dựa trên ghế ngồi, dừng sử dụng dị năng hệ thủy.
Nhạc Cố chỉ cảm thấy hoa mắt, như nhìn thấy tàn ảnh màu đen chợt lóe lên, gã ta chớp mắt, tàn ảnh kia lại biến mất, Nhạc Cố không rõ vì sao, nhưng cũng không quan tâm, ánh mắt tập trung vào trên chiếc xe địa hình cách mười mét kia.
Một vệt màu trắng nõn đột nhiên xông vào trong tầm mắt, Nhạc Cố mờ mịt dùng dư quang đảo qua, tim