Tu chân giới có một câu nói khá nổi tiếng: cõi trời chưa chắc ai cũng lên được, nhưng địa ngục thì đều đi qua cả rồi.
Chỉ cần linh hồn không tan thành mây khói, bất kỳ người hay là con vật tựu chung đều phải quay về địa ngục, trải qua luân hồi.
Tôi có hơi nghi ngờ mục đích xuống Địa Ngục của Man Di.
Y đâu biết trước tôi sẽ quay trở lại, sao có thể chuẩn bị trước việc đi Địa Ngục.
Nếu bảo rằng chỉ vì y thật lòng muốn tìm Mộ Quang Dao giúp tôi thì khó tin quá thể.
Lỡ đang đi giữa đường, y "nhỡ tay" đẩy tôi vào cái vạc dầu nào đấy thì chết dở.
Nhưng ngẫm lại thì Man Di mang huyết mạch Cổ Ma, tu vi cũng một chín một mười với Lương Ân, muốn giết tôi cần gì phiền phức đến như vậy.
Hệ thống có vẻ phiền chán việc tôi cứ xoắn xuýt vấn đề này, cắt ngang: "Y chém giết ác quỷ trong lãnh địa của mình vẫn chưa đủ, đi Địa Ngục là để kiếm thêm vài quỷ hồn hung bạo tàn ác ném về lãnh địa để tiếp tục cắn nuốt bành trướng.
Ngươi không đi thì y vẫn sẽ đi Địa Ngục thôi."
Tôi nghi ngờ: "Sao ngươi biết?"
"Thân làm hệ thống, hỗ trợ ký chủ là trách nhiệm của ta.
Về phần làm sao ta biết thì ngươi không cần biết." Nó nhàn nhạt đáp, "Có những thông tin vượt ra khỏi phạm vi thế giới này, ngươi chỉ là ký chủ tạm thời, còn là cư dân bản địa, không biết thì tốt hơn."
Nghe có vẻ rất nguy hiểm lại đáng sợ nha...
Thỉnh thoảng tôi sẽ nghi hoặc việc hệ thống lừa dối mình, nhưng cho dù có tài thánh đến đâu thì cũng chẳng thể dối trá từ đầu tới đuôi được.
Chí ít thì cũng nên có vài phần trong lời nó nói là sự thật.
Hệ thống cần tôi cướp tim hạch lãnh địa của Man Di, hẳn sẽ không cần thiết lừa tôi vào chỗ chết làm gì.
Suy cho cùng tôi chết nó cũng chẳng đạt được lợi lộc nào cả, còn mất thời gian tìm ký chủ mới.
Địa Ngục đương nhiên không phải cái chợ, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Tôi hỏi Man Di làm sao để đi, y bảo đợi tới ngày rằm tháng bảy cửa Địa Ngục sẽ mở để linh hồn người chết có thể quay về nhà thăm gia đình, chúng tôi nhân lúc nảy lẻn vào là được.
"Nếu bị mắc kẹt thì thế nào?" Tôi băn khoăn vô cùng.
Đi bí cảnh có cái sẽ tự động trục xuất, có cái lại bắt tu sĩ tự kiếm lối ra.
Nhưng Địa Ngục thì tôi không cho là có đãi ngộ đưa đi đón về đâu.
Man Di tự tin vỗ ngực: "Chỉ cần quay trở về trước khi cửa đóng thì sẽ không sao."
Nhìn điệu bộ này, xem chừng đây không phải lần đầu tiên y đi xuống Địa Ngục, chắc đã quen tay thạo việc lắm rồi.
Lần này Man Di bạo gan hơn hẳn, đến buổi tối còn dám leo lên giường tôi.
Tôi đen mặt nhìn y: "Đi xuống."
Man Di ngây thơ mở to mắt: "Sàn nhà lạnh lắm."
Nếu là lúc trước, tôi sẽ đuổi y ra ghế hoặc ném y cái chăn rồi mặc kệ.
Nhưng biết y là Cổ Ma rồi, bỗng dưng tôi hơi rén, tự mình ngồi dậy: "Vậy ngươi nằm đi, ta qua phòng khách."
Người tôi vừa ngồi dậy, thắt lưng đã bị vòng tay ai đó ôm chặt lấy: "Đừng! Chủ nhân cơ thể mỏng manh, sao có thể ngủ ghế!"
Tôi đẩy đầu y ra: "Man Di, buông tay."
Man Di ấm ức nhìn tôi bằng gương mặt của Mộ Quang Dao.
Đáy lòng tôi hơi nhức nhối, nhưng ảnh hưởng lại không lớn như lúc trước nữa.
Có lẽ vì tôi đã biết y không đơn thuần như bề ngoài, cũng có thể vì tôi biết Mộ Quang Dao đã đầu thai chuyển thế, không cần mượn gương mặt người khác để an ủi bản thân nữa.
"Huyên..." Tay của đối phương sờ lên đuôi mắt của tôi, trong giọng nói mang theo tủi thân, "Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Còn chưa tìm được người thật, ngươi đã chán ghét gương mặt này rồi sao?"
Tôi thật sự không biết nên giải thích thế nào với y.
Quan trọng hơn cả chẳng biết vì sao Man Di luôn khăng khăng rằng tôi xem y như thế thân của Mộ Quang Dao.
Đúng là tôi có nhìn mặt nhớ người, nhưng xưa nay vẫn luôn biết chừng mực, nào đã làm ra hành vi nào vượt quá giới hạn đâu.
"Ngươi là ngươi, y là y.
Ta chưa bao giờ xem ngươi như thế thân của y cả." Tôi nắm tay Man Di kéo xuống, "Gương mặt ngươi rất giống y, ta công nhận.
Vì thế thỉnh thoảng nhìn thấy ngươi ta sẽ nhớ đến y.
Nhưng chỉ có thế mà thôi."
"Kẻ kia rốt cuộc có gì tài giỏi khiến chủ nhân nhớ thương như vậy?" Man Di bất mãn nhíu mày, "Tu vi của y cao hơn ta sao?"
Về quan điểm này, hiển nhiên suy nghĩ của Man Di giống y như đúc nhị sư huynh của tôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện tại Man Di đang nguỵ trang thành tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín, tới tu vi của tôi cũng cao hơn y nữa là.
Chắc nhớ ra được thân phận hiện tại của mình, y thoáng cứng đờ một chốc, rất nhanh lại lật