Người ta vào Địa Ngục cần chuẩn bị gì tôi không biết, chỉ biết Man Di không biết từ đâu mang về hai cái áo trắng, bảo tôi mau mặc vào.
"Chúng ta phải nguỵ trang một chút để trông giống hồn ma, ăn mặc sặc sỡ quá dễ lộ lắm." Y thần bí nói.
Lời này nghe cũng khá hợp lý nên tôi đem đồ đi thay.
Sau khi thay xong Man Di còn bắt tôi xoã tóc ra, hai chúng tôi cứ như hai ma nữ lực điền chuẩn bị đi ám người chồng sở khanh bội bạc vậy.
Về việc làm sao Man Di biết cửa vào Địa Ngục ở đâu, tôi quyết định không hỏi không phiền lòng.
Kỳ thật muốn bắt thóp y rất dễ, có nhiều thứ dù y cố giấu vẫn sẽ để lộ nếu tinh ý quan sát, chẳng qua tôi chưa muốn vạch trần lúc này.
Nếu Man Di biết tôi đã biết thân phận thật của y, quan hệ giữa chúng tôi sẽ lúng túng lắm.
Mà nếu y biết tôi còn đang định cướp nguyên anh của y, chắc tôi đi Địa Ngục chuyến này xin đăng ký sổ hộ khẩu luôn là vừa.
Vì thế giữa đêm khuya tối hù, tôi và Man Di tung tăng chạy tới nghĩa địa, núp chờ đằng sau bia đá.
Một lát sau từ không trung chợt hiện ra một vết nứt vô hình, càng lúc càng lớn, từ bên trong chui ra kha khá người.
Bọn họ có ngoại hình rất giống người còn sống, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường sẽ không phân biệt được, cùng lắm cho rằng thân nhiệt đối phương hơi lạnh lẽo.
Nhưng tôi là người tu chân, dùng linh lực để quan sát sẽ dễ dàng phân biệt ra được đâu là linh hồn đâu là người thật, thậm chí quỷ hồn với oan hồn cũng được nốt.
Man Di nắm tay tôi kéo đi.
Những hồn ma kia đều đang nắm lòng về thăm gia đình, không quan tâm lắm đến chúng tôi.
Vì vậy khi hai tôi cùng nhảy vào vết nứt nọ, bọn họ cũng chẳng nói gì cả.
Vừa bước vào trong, chân tôi liền hụt, toàn thân ngã xuống theo chiều thẳng đứng.
Khi tôi cho rằng mình sắp tan xương nát thịt tới nơi, Man Di đột ngột nắm lấy eo tôi, triệu hồi phi kiếm nhẹ nhàng hạ cánh xuống.
"Chủ nhân ngốc quá, chúng ta có thể ngự kiếm mà." Y còn vô nhân đạo nở nụ cười thật tươi.
Không thể không thừa nhận rằng tôi có hơi xấu hổ.
Đã lâu rồi tôi không ngự kiếm, vì thế không nghĩ tới việc này đầu tiên.
Tôi tuy là người tu tiên nhưng nhiều năm nay sống chẳng khác gì người phàm trần, trừ vẽ trận pháp ra thì rất ít khi đụng tới các thuật khác.
Cơn choáng váng qua đi, tôi vẫn chưa quên thứ mình nhìn thấy: "Ngươi bảo hồn ma mặc áo trắng."
Man Di chớp mắt với tôi, tựa hồ không hiểu tôi nói gì.
"Vừa rồi cả đám người bọn họ ăn mặc như người còn sống, chẳng có ai mặc áo trắng cả!" Tôi nghiến răng đáp, cảm giác mình bị lừa rồi.
Mặc đồ trắng nổi bật như chúng tôi, tính ra còn dễ gây chú ý hơn.
"Ngươi đừng nóng, bọn họ là ma chết lâu, được người nhà đốt đồ mã xuống nên đương nhiên sẽ có quần áo mới giống trần thế.
Chúng ta đang giả trang hồn ma mới chết để vào Địa Ngục, mặc đồ trắng là chuyện bình thường." Man Di vội giải thích.
Lời này thoạt nghe cũng hợp lý, nhưng tôi vẫn không tin lắm.
Dường như Man Di cũng không muốn tranh cãi vấn đề này quá lâu, liền kéo tay tôi: "Chúng ta đi thôi."
Đường xuống Địa Ngục không u ám như tôi tưởng tượng ban đầu.
Trên đầu chúng tôi có những chùm đèn treo chiếu sáng hướng về cùng một phía, chỉ cần đi thẳng là được.
Một con chó trắng không biết từ đâu chạy ra, sủa gâu gâu hai tiếng.
Tôi ngạc nhiên thốt lên: "Đây là chó dẫn đường?"
Lúc trước từng nghe người ta kể người chết sẽ được một con chó trắng dắt đi, ai ngờ lại là thật.
Man Di thấy tôi định sờ nó, vội ngăn lại: "Chúng ta không phải hồn ma thật sự, nếu chạm vào rất dễ bị nó nhận ra không ổn.
Chỉ cần đi theo sau là được."
Tuy hơi tiếc nuối nhưng vì an toàn bản thân, tôi vẫn rụt tay lại.
Chó trắng lắc lư đuôi, chạy ở đằng trước với tốc độ vừa phải cho chúng tôi đi theo.
Nếu chúng tôi đi chậm quá, nó còn biết đứng lại để chờ.
Trong khoảng khắc đó tôi thầm nghĩ, chết đi dường như không tệ lắm.
Ít ra còn có người dẫn đường, lúc tôi lên Thanh Sơn phái bái sư phải tự trèo ba ngàn bậc thang cũng có ai thèm ra ngó ngàng đâu.
Đi vào càng sâu, ánh sáng càng mãnh liệt.
Trước mắt tôi hiện ra khung cảnh tấp nập đông vui, hồn ma đứng túm tụm thành từng nhóm lớn, người